Ánh nến lung linh trong phòng tiệc VIP tầng trệt tạo ra một không gian ấm cúng nhưng ngột ngạt. Khác với sự xa hoa của đại sảnh, căn phòng này được trang trí theo phong cách cổ điển phương Đông, tĩnh lặng và kín đáo. Chỉ có năm người đàn ông uy quyền vây quanh bàn tiệc gỗ mun, và An Tịnh là người phụ nữ duy nhất ở đó.
Chiếc váy lụa màu rượu vang dường như đã trở thành lớp da thứ hai, vừa mỏng manh vừa trói buộc. An Tịnh cố gắng di chuyển một cách duyên dáng nhất có thể, nhưng mỗi bước chân, mỗi lần cúi người rót rượu, cô lại cảm nhận được ánh mắt của năm người đàn ông – đặc biệt là Ông Đông Lân – dán chặt vào mình. Ánh mắt đó không phải là sự thèm khát thông thường, mà là sự kiểm soát và đánh giá bí mật.
Ông Đông Lân ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn An Tịnh rồi lại tiếp tục câu chuyện kinh doanh. Nhưng chính sự im lặng và những cái nhìn thoáng qua đó lại là áp lực lớn nhất. An Tịnh biết, cô đang được sử dụng như một loại "tín vật" hay "lá bùa may mắn" bí mật trên bàn đàm phán này.
"Thứ rượu này ngon thật, nhưng càng ngon hơn nếu có người đẹp rót." Một vị khách lớn tuổi, tóc điểm bạc, mỉm cười nói. Ông ta cố ý đặt chiếc ly không ngay sát mép bàn, buộc An Tịnh phải cúi người xuống thấp hơn bình thường khi rót.
Khi An Tịnh nghiêng chai rượu, tay cô hơi run. Chiếc váy lụa mỏng manh trượt nhẹ trên da thịt, và cô cảm thấy mình gần như không có gì để che chắn. Mồ hôi lạnh toát ra. Đúng lúc cô ngẩng lên, ngón tay của vị khách kia vô tình chạm vào mu bàn tay cô, một cái chạm kéo dài hơn mức cần thiết.
An Tịnh rụt tay lại theo bản năng. Nhưng rồi cô nhớ lại lời dặn của Ông Lân: Mọi yêu cầu phải được đáp ứng bằng một nụ cười, không được tỏ ra bất mãn. Cô lập tức nở một nụ cười chuyên nghiệp, mặc dù trong lòng đang dậy sóng.
"Xin lỗi ngài, tay tôi hơi vụng về." Cô nói khẽ.
Ông Đông Lân lúc này mới lên tiếng, giọng ông trầm tĩnh nhưng có sự cảnh báo nhẹ: "An Tịnh, con phải rót rượu cho khách chu đáo hơn, không được để họ phàn nàn. Sự tận tâm của con quyết định vận mệnh của buổi gặp mặt này."
Lời nói của ông không chỉ là một lời nhắc nhở, mà còn là một sự nhắc nhở về quy tắc bí mật đang ràng buộc cô. Nó ngầm khẳng định rằng, sự phục vụ của cô không chỉ là phục vụ, mà là một nghĩa vụ thiêng liêng đối với gia tộc.
Lát sau, khi mọi người đang bàn luận về một dự án lớn, An Tịnh được Ông Lân gọi lại gần.
"Lưng ta hơi đau," Ông Lân khẽ nói, chỉ đủ để cô nghe thấy. "Con hãy xoa bóp nhẹ vai cho ta. Nhẹ thôi, như con gái ta thường làm."
An Tịnh bối rối đứng sau ghế của Ông Lân. Yêu cầu này không có trong "Lệnh Bài Đầu Tiên", nhưng nó nằm trong phạm vi của sự "phục tùng và tận tâm" mà ông đã yêu cầu. Cô buộc phải đặt hai bàn tay run rẩy lên bờ vai rộng của bố chồng.
Xoa bóp cho bố chồng trước mặt năm người đàn ông lạ mặt, trong chiếc váy gần như trần trụi. Hành động này, dưới danh nghĩa sự hiếu thảo và sự chăm sóc, lại mang một hàm ý gợi cảm và sở hữu đáng sợ.
Khi bàn tay cô chạm vào cơ thể ông, An Tịnh cảm thấy một luồng điện lạ chạy dọc sống lưng. Không phải là sự kinh tởm, mà là sự căng thẳng và cấm kỵ. Ông Đông Lân nhắm mắt lại, dường như tận hưởng sự chăm sóc này. Chiếc váy lụa khẽ cọ xát vào lưng ông khi cô di chuyển, tạo nên những âm thanh và cảm giác rất riêng tư trong một không gian công cộng.
"Được rồi. Rất tốt," Ông Lân thì thầm sau vài phút, ông nắm lấy cổ tay cô, kéo xuống, rồi buông ra nhanh chóng. Cái chạm tay ngắn ngủi, dứt khoát, nhưng mang theo sự kiểm soát tuyệt đối.
An Tịnh đứng thẳng dậy, lòng cô tràn ngập sự giằng xé. Cô biết, cô đang bước vào một trò chơi quyền lực và cảm xúc nguy hiểm, nơi giới hạn của "hiếu thảo" đã bị đẩy đến mức không thể nhận ra. Cô đã hoàn thành xong "Nghi thức Phục tùng Đầu tiên" một cách miễn cưỡng. Nhưng điều cô sợ hãi nhất là: cô không biết những yêu cầu tiếp theo sẽ đi xa đến đâu.
Đêm đó, buổi tiệc kết thúc lúc nửa đêm. Ông Đông Lân giữ lời hứa, đưa cô về tận cửa phòng tân hôn, nơi Khắc Kiệt vẫn vắng mặt.
"Tốt lắm, con dâu. Con đã giữ gìn vận may cho Đông Phong đêm nay." Ông Lân nói, ánh mắt thâm trầm không thể đoán được.
An Tịnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Cô vội vàng vào phòng, đóng sập cánh cửa, cởi bỏ chiếc váy lụa tội lỗi đó và vùi mình vào chiếc giường lạnh lẽo. Cô biết, cô đã bắt đầu lún sâu vào Bí Mật của Lâu Đài Cấm.