nàng dâu hiếu thảo

Chương 4: Sự Quay Trở Lại Lạnh Lẽo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Tịnh nằm co ro trên chiếc giường rộng lớn, chiếc váy lụa màu rượu vang đã bị cô vò nát và nhét sâu dưới đáy tủ quần áo. Cảm giác của chiếc lụa mỏng manh trượt trên da thịt, ánh mắt của những người đàn ông quyền lực, và cái chạm đầy ẩn ý của Ông Đông Lân vẫn còn ám ảnh. Cô tắm rửa thật kỹ, cố gắng gột rửa đi cái cảm giác ô uế và bị kiểm soát sau "nghi thức" đầu tiên.

Đã quá nửa đêm, nhưng Khắc Kiệt vẫn chưa về.

Sự vắng mặt của chồng khiến cảm giác tội lỗi trong cô càng nhân lên gấp bội. Cô vừa thực hiện một hành vi gần như phản bội, dưới danh nghĩa "hiếu thảo", trong khi người chồng đáng lẽ phải ở đây lại biệt tăm. Cô tự hỏi: Phải chăng Khắc Kiệt biết những "nghi thức" này? Hay anh ta cũng chỉ là một quân cờ trong trò chơi quyền lực của bố mình?

Khi đồng hồ điểm ba giờ sáng, cánh cửa phòng ngủ cuối cùng cũng khẽ mở. Khắc Kiệt bước vào. Anh vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, nhưng mái tóc hơi rối và vẻ mặt mệt mỏi, lạnh lùng như thường lệ.

"Em chưa ngủ à?" Anh hỏi, giọng nói đều đều, không chút cảm xúc. Anh thậm chí còn không nhìn cô.

An Tịnh vội vã bật dậy: "Anh về rồi. Có chuyện gì xảy ra sao? Em lo lắng quá."

"Không có gì lớn. Chỉ là hợp đồng mới có chút trục trặc." Khắc Kiệt gỡ cà vạt, anh bước thẳng vào phòng tắm. Sự thờ ơ của anh khiến An Tịnh đau lòng. Hôn nhân của họ, ngay từ đầu, đã không có tình yêu cuồng nhiệt, mà là một sự kết hợp vì lợi ích và địa vị. Nhưng cô đã hy vọng, ít nhất, sẽ có sự tôn trọng và gần gũi nhất định.

Khi Khắc Kiệt bước ra khỏi phòng tắm, anh quấn khăn quanh eo. Cơ thể săn chắc, cường tráng của anh hiện ra dưới ánh đèn mờ, gợi lên chút xao xuyến trong An Tịnh. Cô muốn đến gần, muốn tìm kiếm sự an ủi và khẳng định về vai trò của mình.

"Anh... em xin lỗi vì em không giúp được gì cho công việc của anh." An Tịnh nói.

Khắc Kiệt khoác áo choàng tắm, lạnh lùng hơn cả khi anh mới bước vào. "Em không cần phải lo. Việc của em là giữ cho gia đình ổn định, và làm hài lòng bố."

Câu nói này như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô. "Làm hài lòng bố."

An Tịnh nhìn anh chằm chằm. Giờ đây, câu nói này mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Liệu Khắc Kiệt có biết việc cô phải làm hài lòng bố anh bằng cách mặc chiếc váy lụa mỏng manh, xoa bóp vai và chịu đựng những cái chạm đầy ẩn ý? Hay với anh, "làm hài lòng bố" chỉ đơn giản là nấu bữa cơm ngon, hay sắp xếp công việc nhà?

Sự nghi ngờ và tủi thân trộn lẫn trong lòng An Tịnh. Cô bắt đầu nhìn Khắc Kiệt bằng một ánh mắt khác – ánh mắt của sự đánh giá và thất vọng. Cô nhận ra, trong mối quan hệ này, cô chỉ là một công cụ để duy trì vị thế của gia tộc Đông Phong, và Khắc Kiệt dường như chấp nhận điều đó một cách dễ dàng.

"Em ngủ đi," Khắc Kiệt nói, anh bước đến giường nhưng quay lưng lại với cô. "Anh mệt rồi."

Anh lập tức chìm vào giấc ngủ, để lại An Tịnh trằn trọc. Cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết. Sự lạnh lẽo của Khắc Kiệt đẩy cô vào một khoảng không vô định, khiến cô cảm thấy sự phục tùng bí mật với Ông Đông Lân, dù đáng sợ và tội lỗi, lại là thứ duy nhất đang giữ cô lại trong căn biệt thự này.

Sáng hôm sau, khi An Tịnh xuống nhà, không khí gia đình vẫn bình thường, thậm chí còn có vẻ vui vẻ hơn. Ông Đông Lân đang uống trà, thái độ hòa nhã, hoàn toàn không có vẻ gì là người đã yêu cầu cô làm những "nghi thức" cấm đoán đêm qua.

"Chào con dâu," Ông Lân mỉm cười, "Con thức dậy đúng giờ. Buổi tiệc tối qua rất thành công. Vận may của Đông Phong đã được củng cố. Con đã làm rất tốt."

Lời khen của ông ta, dù nhẹ nhàng, lại như một cái tát vào lương tâm cô. Nó không chỉ là sự xác nhận về thành công của "nghi thức", mà còn là lời nhắc nhở về gánh nặng mà cô đang gánh.

"Con chỉ làm đúng bổn phận thôi ạ," An Tịnh nói, khuôn mặt cô giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể.

Ông Lân khẽ đặt chén trà xuống, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào cô, như thể ông có thể đọc được mọi suy nghĩ của cô.

"Tận tâm như vậy là tốt. Luôn nhớ rằng, con dâu, hiếu thảo là một quá trình liên tục. Ta có một vài thứ cần con chuẩn bị riêng cho chuyến công tác sắp tới của ta. Ta sẽ gọi con lên thư phòng vào chiều nay."

An Tịnh cảm thấy tim mình hẫng đi một nhịp. Chuyến công tác riêng. Lời đề nghị này báo hiệu một "nghi thức" mới, có lẽ còn phức tạp và nguy hiểm hơn.

Cô cúi đầu vâng lời, biết rằng, cô không thể từ chối. Cô đã bị mắc kẹt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×