nàng dâu hiếu thảo

Chương 5: Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều, biệt thự Đông Phong chìm trong sự tĩnh lặng thường thấy. Khắc Kiệt đã rời đi từ sớm sau một bữa sáng lạnh nhạt, để lại An Tịnh với sự chờ đợi đầy căng thẳng. Mỗi bước chân cô đi trong căn nhà rộng lớn này đều cảm thấy nặng trĩu. Cô biết, buổi gặp mặt tại thư phòng chiều nay sẽ không chỉ là một cuộc trò chuyện đơn thuần.

Đúng ba giờ chiều, người quản gia lịch sự mời cô lên thư phòng của Ông Đông Lân. Thư phòng nằm ở tầng cao nhất, được bảo vệ bằng cửa gỗ dày và khóa điện tử. Không gian bên trong đầy mùi gỗ quý và mực tàu, không khí trang nghiêm đến nghẹt thở.

Ông Lân đang ngồi sau bàn làm việc lớn, mặc bộ vest lụa màu xám tro, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt luôn chứa đựng một sự thâm sâu khó dò.

"Ngồi đi, An Tịnh," Ông Lân chỉ vào chiếc ghế đối diện.

An Tịnh ngồi xuống, tim đập thình thịch. Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, như thể đây chỉ là cuộc gặp gỡ bình thường giữa bố chồng và nàng dâu.

"Buổi tiệc tối hôm trước rất tốt, con dâu. Sự tận tâm của con đã giúp ta ký được một hợp đồng quan trọng, mang lại lợi ích lớn cho Đông Phong," Ông Lân bắt đầu, giọng ông nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại mang sức nặng của sự biết ơn xen lẫn sự chiếm hữu.

"Con chỉ làm đúng bổn phận của mình," An Tịnh đáp, cô không dám nhận lời khen đó, vì cô biết cái giá của sự "tận tâm" này.

Ông Lân mỉm cười, nụ cười rất nhẹ nhưng khiến An Tịnh cảm thấy lạnh sống lưng. "Phải, bổn phận của nàng dâu ở đây rất khác. Và con đã vượt qua bài kiểm tra ban đầu."

Ông đẩy một tập hồ sơ dày về phía cô. "Tuần sau, ta có chuyến công tác dài ngày đến thành phố S. Đây là một chuyến đi vô cùng quan trọng, liên quan đến tương lai mười năm của gia tộc. Ta cần người đi cùng để duy trì và củng cố vận may này."

An Tịnh ngạc nhiên: "Ý bố là... con phải đi cùng sao ạ? Con... con có thể làm gì trên chuyến đi đó?"

"Con đi để thực hiện những 'nghi thức' cần thiết. Ở nơi xa lạ, năng lượng cần được cân bằng và bảo vệ gấp bội," Ông Lân thản nhiên đáp, như thể ông đang nói về một việc vặt hàng ngày. "Và vì chuyến đi này là tuyệt mật, chỉ có ta, con và một người tài xế đi cùng. Khắc Kiệt không thể biết, và không được phép biết."

An Tịnh cảm thấy choáng váng. Công tác dài ngày, bí mật, chỉ có cô và bố chồng. Điều này vượt xa việc phục vụ trong một buổi tiệc riêng tư. Nó là sự ràng buộc hoàn toàn vào những yêu cầu cá nhân của ông, không có sự giám sát hay giới hạn nào.

"Nhưng... Khắc Kiệt sẽ nghĩ thế nào ạ? Con... là vợ anh ấy." Cô lắp bắp.

Ông Lân dựa lưng vào ghế, ánh mắt sắc lạnh và kiên quyết. "Đó là lý do ta chọn con. Con là nàng dâu hiếu thảo. Ta sẽ nói với Khắc Kiệt là con phải về quê chăm sóc mẹ ốm. Ta đã sắp xếp xong mọi thứ. Quyết định của ta là tối cao, con dâu. Con không có quyền từ chối nếu con muốn cuộc hôn nhân này được ổn định."

"Hơn nữa," ông nói, hạ giọng, làm tăng thêm sự thân mật và nguy hiểm. "Trên chuyến đi này, con sẽ không chỉ là nàng dâu. Con sẽ là người trợ lý cá nhân của ta, người phải đáp ứng mọi nhu cầu của ta, từ công việc đến cuộc sống sinh hoạt riêng tư. Chỉ có như vậy, vận may mới được giữ vững."

Ông Lân đặt một chiếc chìa khóa nhỏ lên tập hồ sơ.

"Chìa khóa này là của một căn phòng riêng biệt trong biệt thự. Trong đó, ta đã chuẩn bị sẵn những vật dụng và trang phục đặc biệt con sẽ cần mang theo. Con có ba ngày để chuẩn bị tâm lý và làm quen với những vật dụng đó. Khắc Kiệt tuyệt đối không được thấy con vào căn phòng này."

An Tịnh nhìn chiếc chìa khóa, nó sáng bóng nhưng nặng trĩu như một gông cùm. Cô biết, lời đề nghị này không phải là sự lựa chọn, mà là mệnh lệnh không thể chối từ. Từ chối đồng nghĩa với việc mất đi chồng, mất đi danh phận, và có thể là cả sự nghiệp của Khắc Kiệt.

"Con... Con xin tuân lệnh bố ạ." Giọng cô khẽ run, nhưng cô đã quyết định chấp nhận số phận của mình, ít nhất là tạm thời, để bảo vệ những gì cô có.

Ông Đông Lân nở một nụ cười mãn nguyện, lần đầu tiên An Tịnh thấy một nụ cười thật sự của ông. Nó không phải nụ cười của một người bố, mà là nụ cười của một kẻ chiến thắng đang kiểm soát hoàn toàn con mồi của mình.

"Tốt lắm, nàng dâu hiếu thảo của ta. Ta tin tưởng vào sự tận tâm của con. Giờ thì con hãy về nghỉ ngơi và nghiên cứu kỹ lưỡng 'hành trang' của mình đi."

An Tịnh bước ra khỏi thư phòng, tay nắm chặt chiếc chìa khóa và tập hồ sơ. Căn phòng bí mật, chuyến công tác dài ngày, những trang phục đặc biệt... Mọi thứ đang báo hiệu về một giới hạn mới sắp bị vượt qua, một cuộc hành trình đen tối và cô độc đang chờ đợi cô phía trước.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×