nàng thơ

Chương 10


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời thách thức của Duyên về món trang sức gia truyền đã đưa mối quan hệ của họ lên một tầm cao nguy hiểm mới. Đó không chỉ là sự phá hủy một vật vô tri, mà là sự phá vỡ lòng tin và sự tôn trọng đối với gia đình Mai – những người đại diện cho sự ổn định mà Thanh đang cố gắng từ bỏ.

Trong những ngày tiếp theo, Thanh vật lộn với ý nghĩ đó. Anh có thể chấp nhận phản bội về mặt tinh thần, nhưng hành động phá hoại vật chất lại là một bước tiến quá xa vào sự tăm tối. Anh cố gắng sáng tác, nhưng những câu thơ vừa viết ra lại khô cứng và vô nghĩa.

Anh nhận ra sự thật kinh hoàng: Anh không thể sáng tác nếu thiếu Duyên.

Cảm hứng không còn đến từ nội tâm anh nữa, mà đến từ sự đồng lõa của cô. Duyên đã trở thành chất xúc tác duy nhất cho sự sáng tạo của anh, và do đó, cô đã trở thành nhu cầu thiết yếu của anh. Cái bẫy của sự phụ thuộc đã hoàn toàn sập xuống.

Thanh gặp Duyên ở Căn Phòng Bí Mật, vẻ mặt anh căng thẳng, không còn sự hưng phấn như những lần trước.

"Anh không thể làm điều đó," Thanh thú nhận, giọng anh nhỏ lại. "Việc phá hủy món trang sức... nó sẽ gây ra hậu quả quá lớn. Nó sẽ làm tổn thương những người vô tội."

Duyên ngồi đối diện anh, vẫn bình thản. Cô không tranh cãi hay tức giận. Cô chỉ nhìn anh với ánh mắt thương hại và thất vọng rất nhẹ nhàng.

"Anh Thanh," Duyên nói, giọng cô dịu dàng đến mức nghe như tiếng ru. "Anh sợ hậu quả, hay anh sợ sự thật rằng anh có khả năng làm điều đó?"

"Cả hai," Thanh đáp, sự phòng thủ của anh đã sụp đổ hoàn toàn trước sự thao túng tâm lý nhẹ nhàng của cô.

"Anh đã viết rằng anh muốn phá hủy sự thuần khiết của em, và em đã chấp nhận. Em đã cho anh thấy bí mật của mình, và anh đã nhận lấy. Em đã cho anh thấy con người thật của em, và anh đã viết nên bài thơ tuyệt vời đó. Giờ đến lượt anh," Duyên nói.

"Đến lượt anh chứng minh rằng sự đen tối trong thơ anh là có thật, chứ không chỉ là lời dối trá nghệ thuật."

Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve má Thanh. "Món trang sức đó là vỏ bọc vật chất cho sự hoàn hảo của họ, giống như sự thanh cao là vỏ bọc của anh. Chỉ khi phá hủy nó, anh mới thực sự giải thoát được chính mình khỏi gánh nặng của sự hoàn hảo."

"Em không muốn nhìn thấy lửa trong anh sao? Lửa thì phải đốt cháy."

Lời nói của cô là sự kết hợp hoàn hảo giữa lý lẽ thao túng và sự kích thích mà Thanh cần. Anh nhận ra cô không yêu cầu anh làm điều này vì cô muốn món trang sức bị hủy hoại. Cô muốn anh thực hiện hành vi phản bội, để củng cố sự đồng lõa và phụ thuộc của anh vào cô.

"Nếu anh làm điều đó," Thanh thì thầm, "chúng ta sẽ bị ràng buộc mãi mãi. Chúng ta sẽ là kẻ đồng lõa."

"Đúng thế," Duyên cười, nụ cười của cô lúc này là sự xác nhận cho mọi tội lỗi. "Và anh sẽ không bao giờ phải viết những vần thơ giả dối nữa. Anh sẽ sống bằng sự thật. Anh sẽ chọn em, anh Thanh."

Cái bẫy đã hoàn toàn sập xuống. Thanh không thể quay lại. Anh cần Duyên để cảm thấy sống động, anh cần sự nổi loạn cô mang lại để sáng tác. Việc phá hủy món trang sức không còn là một lựa chọn, mà là hành động tất yếu để duy trì nguồn cảm hứng và sự tồn tại của anh.

"Anh sẽ làm," Thanh nói, giọng anh đầy vẻ tuyệt vọng và cũng đầy sự giải thoát. "Nhưng anh cần cô giúp đỡ."

Duyên gật đầu, ánh mắt cô đầy vẻ đắc thắng. Cô đã giành được quyền kiểm soát hoàn toàn.

"Em đã chuẩn bị sẵn mọi thứ," Duyên nói. "Món trang sức sẽ được trưng bày tại buổi dạ tiệc từ thiện vào cuối tuần. Chúng ta sẽ cùng nhau lên kế hoạch bí mật và hoàn hảo nhất."

Họ cùng nhau cúi người trên tờ giấy nháp, vạch ra các bước thực hiện. Sự hợp tác này, trong bóng tối và trong sự đồng lõa, mang lại cho Thanh một cảm giác gần gũi và quấn quýt hơn bất kỳ hành động lãng mạn nào.

Thanh nhìn Duyên, cô gái với vẻ ngoài thiên thần đang giúp anh vẽ nên một kế hoạch phá hoại. Anh biết, anh đã hoàn toàn sa ngã vào chiếc bẫy mật ngọt dưới lớp băng này. Mối quan hệ của họ đã chính thức vượt ra ngoài ranh giới của cảm hứng, bước vào lãnh thổ của sự chiếm hữu và phụ thuộc tâm lý đen tối.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×