Sự hưng phấn từ hành động cấm kỵ đêm qua – việc lén lút gửi đi thông điệp đồng lõa tới bữa tiệc của Mai – đã lan tỏa khắp cơ thể Thanh, biến thành một cơn sốt sáng tạo dữ dội. Anh không thể ngủ. Anh trở về studio, cảm thấy nguồn năng lượng tuôn trào mà anh đã kìm nén suốt nhiều năm.
Tất cả những cảm xúc bị đè nén – sự dối trá, khao khát bạo tàn, sự ám ảnh đen tối với Duyên – giờ đây không còn bị che giấu dưới lớp vỏ thơ ca thanh cao nữa. Anh viết một cách trần trụi, với ngôn ngữ sắc bén, không chút hoa mỹ hay lãng mạn hóa. Anh không viết về tình yêu. Anh viết về sự chiếm hữu và sự tan vỡ.
Bài thơ mới của anh mang tên Phép Màu Của Sự Hủy Hoại. Nó là một kiệt tác, nhưng là kiệt tác được xây dựng trên đống đổ nát của sự lương thiện. Anh dùng hình ảnh chiếc vỏ băng (vỏ bọc của Duyên và sự thuần khiết của cô) bị nứt, và ngọn lửa (khao khát và sự nổi loạn của anh) đang thiêu rụi mọi thứ.
Ta không muốn ánh dương rực rỡ nơi em, Ta thèm khát đêm đen sâu thẳm ẩn mình. Vỏ băng nứt, không phải vì sức mạnh vô hình, Mà vì sự đồng lõa của một kẻ phản bội. Em chấp nhận lửa, ta chấp nhận dối trá. Trong bóng tối này, không có gì là sai.
Anh viết không ngừng nghỉ cho đến rạng sáng, cảm thấy như thể anh đã lột trần tâm hồn mình trên những trang giấy. Sự thật này, được viết ra, mang lại cho anh một niềm tự hào và giải thoát tột độ. Anh đã tìm thấy giọng nói thật của mình, nhưng đó lại là giọng nói của một kẻ say mê bóng tối.
Chiều hôm đó, Thanh đưa Duyên đến Căn Phòng Bí Mật, bài thơ mới nhất nằm trang trọng trong tay anh. Thanh không nói một lời nào, chỉ đưa bản thảo cho cô.
Duyên nhận lấy. Ánh sáng yếu ớt của căn phòng không đủ để soi rõ mọi nét chữ, nên cô tiến lại gần cửa sổ hơn một chút. Cô đọc.
Lần này, cô đọc lâu hơn những lần trước. Bàn tay cầm giấy của cô không hề run rẩy, nhưng Thanh thấy một sự căng thẳng rất nhỏ trên cơ hàm cô. Cô không còn là một mặt hồ tĩnh lặng, mà là một mặt hồ đang bị gió lốc cuốn qua.
Khi Duyên kết thúc, cô không đặt bản thảo xuống ngay. Cô gấp nó lại, giữ chặt trong tay.
"Thế nào?" Thanh hỏi, giọng anh hoàn toàn không có sự lo lắng, chỉ có sự chờ đợi kiên định. "Nó không còn thanh cao nữa. Nó là... sự thật."
Duyên quay lại, tiến thẳng về phía anh. Lần đầu tiên, cô hoàn toàn bỏ qua vai trò nàng thơ. Cô là người đánh giá, là người phán xét.
"Nó không phải là một bài thơ hay, anh Thanh," Duyên nói, giọng cô trầm và đầy uy lực.
Tim Thanh chùng xuống.
"Nó là một lời thú tội." Duyên tiếp tục, ánh mắt cô khóa chặt lấy anh. "Anh không còn ẩn mình trong phép ẩn dụ nữa. Anh đã dùng thơ ca để khẳng định sự lựa chọn của mình: anh muốn hủy hoại, và anh muốn em làm điều đó cùng anh."
Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào vết bút mực còn sót lại trên trang giấy. "Đây là thơ ca về sự ám ảnh và sự phụ thuộc. Anh không viết về tình yêu mà anh nên có. Anh viết về khao khát mà anh không thể kiểm soát."
Duyên nở một nụ cười, không phải nụ cười thánh thiện hay dụ dỗ, mà là nụ cười của một người đã đạt được mục đích.
"Em đã nói với anh, em thích sự thật. Và bài thơ này, là sự thật trần trụi nhất của anh. Em chấp nhận nó."
Hành động của Duyên không phải là sự ca ngợi nghệ thuật. Đó là sự chấp thuận về mặt tâm lý. Cô không quan tâm đến danh tiếng văn học của anh, cô quan tâm đến việc anh đã chọn đi theo tiếng gọi đen tối của mình.
"Bài thơ này nguy hiểm," Duyên nói, giọng cô mang một chút cảnh báo. "Vì nó có thể bị công chúng hiểu theo hướng khác. Nó là một manh mối mà anh đã để lại về mối quan hệ của chúng ta."
"Anh không quan tâm," Thanh đáp ngay lập tức, giọng anh chứa đầy sự quyết liệt. "Sự giải thoát mà nó mang lại... nó xứng đáng. Kể từ giây phút anh viết ra những câu này, anh biết anh đã vượt qua ranh giới không thể quay lại."
"Tốt," Duyên gật đầu, sự hài lòng của cô không thể che giấu được nữa. Cô đặt bài thơ lên bàn và bước lại gần Thanh, khoảng cách giữa họ tan biến.
"Vậy thì, thưa nhà thơ của bóng tối," Duyên thì thầm, "Anh đã phá hủy thành công vỏ bọc nghệ thuật của mình. Bây giờ, chúng ta hãy tiếp tục phá hủy những thứ vật chất."
Cô đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn. "Tuần tới, vị hôn thê của anh sẽ có buổi dạ tiệc từ thiện quan trọng. Cô ấy sẽ đeo một món trang sức gia truyền. Em muốn anh, bằng cách nào đó, hãy đảm bảo rằng món trang sức đó không còn nguyên vẹn nữa."
Sự thách thức của Duyên đã chuyển từ tinh thần sang hành động cụ thể và hủy hoại tài sản. Thanh nhìn vào đôi mắt cô, biết rằng sự nghiệp và cuộc sống của anh đang bị đặt cược, nhưng cảm giác sống động khi ở bên Duyên đã hoàn toàn lấn át mọi sự sợ hãi.