nàng thơ

Chương 3


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cái chạm nhẹ nhưng dứt khoát của Duyên trong con hẻm tối đã khắc sâu vào tâm trí Thanh. Nó không chỉ là sự tiếp xúc thể xác, mà là một lời hứa, một sự thách thức không lời. Nó như một nút khởi động, kích hoạt dòng chảy cảm hứng bị bế tắc bấy lâu nay.

Trở về studio, Thanh nhốt mình lại. Anh không còn nhìn thấy Duyên trong hình hài một cô gái hiền lành, mà là một thực thể bí ẩn đại diện cho cám dỗ mà anh luôn sợ hãi và khao khát. Anh ngồi xuống bàn, không thèm bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng mờ nhạt hắt qua cửa sổ.

Anh bắt đầu viết. Không phải những vần thơ thanh cao về sương sớm hay tình yêu thuần khiết. Lần này, anh viết về Bóng tối ẩn dưới ánh đèn. Anh viết về sự nóng bỏng của cái lạnh, về sự sống động của nỗi cô đơn.

Đôi mắt em là hồ băng không đáy, Chứa đựng cơn khát cháy bỏng vô hình. Ta muốn lao mình vào vực thẳm lặng thinh, Để tìm thấy lửa trong cơn lạnh tận cùng.

Anh viết như một kẻ điên. Cả đêm đó, Thanh dùng hết sự tinh tế trong ngôn ngữ của mình để mô tả sự quấn quýt và những hành động cấm kỵ mà anh muốn thực hiện với Duyên, nhưng chỉ gói gọn trong những phép ẩn dụ, những hình ảnh thơ mộng hóa. Anh viết về đôi tay muốn níu giữ một sự tan vỡ, về đôi môi muốn nuốt chửng một lời dối trá. Anh viết, và cảm thấy như mình đang phạm tội ngay trên những trang giấy.

Sáng hôm sau, Thanh kiệt sức nhưng hưng phấn. Anh đã hoàn thành một bài thơ dài, chân thực nhất trong sự nghiệp của mình. Anh gấp lại cuốn sổ, chờ đợi Duyên đến. Anh muốn xem phản ứng của cô. Anh muốn xem liệu cô có nhận ra mật mã tình cảm và khao khát ẩn sâu trong từng câu chữ hay không.

Duyên đến đúng giờ, vẻ ngoài vẫn thanh khiết và không chút tì vết. Thanh không lãng phí thời gian. Anh đưa cho cô bài thơ mới nhất.

Duyên nhận lấy cuốn sổ một cách chậm rãi. Cô ngồi xuống chiếc ghế bành cũ, để ánh sáng rọi vào trang giấy. Cô đọc, hoàn toàn im lặng. Mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô đều bị kiềm chế, không có sự kinh ngạc, không có sự xấu hổ, thậm chí không có sự thán phục. Sự bình tĩnh này của cô khiến Thanh cảm thấy bị thách thức hơn bao giờ hết.

Anh ngồi đối diện, cố gắng kìm nén sự căng thẳng. Anh muốn cô phải phản ứng.

Sau một hồi lâu, Duyên nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống.

"Thế nào?" Thanh hỏi, giọng anh khàn khàn.

Duyên mỉm cười, một nụ cười hiền lành đến đáng sợ. "Thật tuyệt vời, anh Thanh. Anh đã tìm thấy cảm hứng của mình rồi. Những câu thơ về hồ băng rất đẹp."

Chỉ vậy thôi. Cô chỉ khen về mặt kỹ thuật và hình ảnh, hoàn toàn bỏ qua những tầng nghĩa sâu sắc về sự khao khát và ám ảnh mà Thanh đã cố tình gài gắm.

Thanh cảm thấy một sự thất vọng sâu sắc. "Cô không cảm nhận được điều gì khác sao?"

Duyên chớp mắt. "Ý anh là sao? Em thấy sự mơ hồ... sự lãng mạn... và một chút nỗi buồn. Đó là phong cách thơ của anh mà."

Cô đang cố ý né tránh, hay cô thật sự quá thuần khiết để hiểu được sự đen tối trong tâm hồn anh?

"Không, Duyên. Bài thơ này không phải về nỗi buồn. Nó là về sự chiếm hữu," Thanh nói, anh nghiêng người về phía trước. "Nó là về việc muốn phá vỡ sự tĩnh lặng của cô, muốn thấy một tia lửa nào đó bùng lên trong mắt cô."

Lúc này, Duyên mới nhìn thẳng vào anh. Mắt cô vẫn mở to, không chút sợ hãi.

"Anh muốn thấy lửa trong em?" Duyên lặp lại, giọng cô nhẹ nhàng. "Vậy thì, anh cần mạnh mẽ hơn, anh Thanh. Thơ ca chỉ là một vỏ bọc khác mà thôi. Giống như cái áo len này của em, nó che giấu mọi thứ." Cô khẽ vuốt ve chất liệu vải trên ngực. "Nếu anh muốn thấy lửa, anh phải tự tay đốt cháy."

Lời nói này không mang tính kích dục trần trụi, nhưng lại đầy rẫy sự khiêu khích tinh thần. Cô đang dạy anh cách tháo bỏ những rào cản, không phải của cô, mà của chính anh.

"Cô đang thách thức tôi sao?" Thanh hỏi, hơi thở anh dồn dập.

"Em chỉ đang truyền cảm hứng theo cách của mình," Duyên đáp, cô đứng dậy và đi đến bên cửa sổ. Cô nhìn ra ngoài, nơi có những người qua lại đang sống cuộc đời bình thường của họ. "Thế giới này yêu thích những người tế nhị, những người biết dùng phép ẩn dụ. Nhưng em không phải thế giới này. Em là sự thật mà anh tìm kiếm."

Cô quay lại, tiến lại gần Thanh, khoảng cách giữa họ lại được rút ngắn đến mức nguy hiểm.

"Hãy cho em thấy sự thật đó, anh Thanh. Đừng chỉ viết về nó. Đừng giấu sự chiếm hữu đó vào những vần thơ đẹp đẽ. Em muốn anh cho em thấy điều cấm kỵ nào mà anh sẵn sàng đánh đổi để có được em."

Duyên lại lùi lại, mỉm cười nhẹ nhàng và vô tội như một cô gái vừa hỏi về thời tiết. Sự thao túng của cô quá tinh vi, nó khiến Thanh không thể giận dữ, chỉ cảm thấy một sự ám ảnh tột độ.

Anh biết Duyên đang đúng. Thơ ca là tấm màn che cuối cùng giữa khao khát và hành động của anh. Anh phải vượt qua nó.

"Được rồi," Thanh thở dốc. "Nếu cô muốn thấy điều cấm kỵ, tôi sẽ cho cô thấy. Ngày mai, chúng ta không gặp ở đây nữa. Tôi sẽ đưa cô đến một nơi mà không ai có thể nghĩ đến. Chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện một điều mà cả hai chúng ta đều không nên làm."

"Em chờ đợi," Duyên nói, giọng cô đầy vẻ mong chờ dịu dàng. Cô bước ra khỏi studio, để lại Thanh một mình giữa đống giấy tờ bừa bộn và ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong lồng ngực anh. Anh không còn nghĩ về thơ ca nữa, anh chỉ nghĩ về hành động.

Thanh nhặt cuốn sổ, xé toạc bài thơ vừa viết. Duyên đã đúng. Vỏ bọc này, dù đẹp đẽ đến mấy, cũng phải tan vỡ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×