Quyết định của Thanh về một "điều cấm kỵ" đã đưa anh ra khỏi trạng thái tê liệt. Sự hưng phấn và mạo hiểm đã thay thế sự bế tắc cũ. Anh dành cả buổi chiều để tìm kiếm một địa điểm, một nơi chốn đủ cấm kỵ và đủ riêng tư cho cuộc gặp gỡ bí mật của họ.
Anh không thể dẫn Duyên đến nhà riêng – nơi vị hôn thê của anh, Mai, thường xuyên lui tới. Anh cũng không thể dùng studio, vì nó quá gắn liền với hình ảnh công chúng của một thi sĩ. Thanh nhớ lại một căn hộ nhỏ, đã cũ kỹ và bị bỏ trống, thuộc sở hữu của gia đình anh ở khu ngoại ô ít người lui tới. Đây là nơi hoàn hảo: một căn phòng rách nát, không có dấu vết của danh tiếng hay sự giả dối, một lãnh thổ trung lập nơi họ có thể trút bỏ hoàn toàn vỏ bọc.
Trước khi gặp Duyên, Thanh đã có một cuộc hẹn ăn trưa không thể tránh khỏi với Mai và gia đình cô. Mai, một cô gái xinh đẹp, thông minh và có gia thế, là đại diện cho sự ổn định và lý tưởng mà Thanh nên theo đuổi. Bữa ăn diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, đầy ắp tiếng cười nói và những kế hoạch tương lai được vẽ ra một cách hoàn hảo.
"Anh Thanh dạo này trông có vẻ hưng phấn hơn hẳn," Mẹ Mai nhận xét, giọng đầy vẻ hài lòng. "Sáng tác của con chắc chắn sẽ bùng nổ trở lại thôi."
Thanh cười, nụ cười lịch thiệp và trống rỗng. Anh nhìn Mai, cô đang mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn không biết rằng tâm trí anh đang bị chiếm hữu bởi một cô gái khác, một cô gái đang chờ đợi anh ở một căn hộ bỏ hoang để cùng nhau thực hiện điều cấm kỵ.
Họ không biết đâu. Họ tin vào vỏ bọc mà mình tạo ra, Thanh nghĩ, và sự dối trá đó mang lại cho anh một cảm giác quyền lực lạnh lùng.
Đúng 7 giờ tối, Thanh lái xe đến điểm hẹn đón Duyên. Cô đứng đợi ở một góc phố vắng vẻ. Khác với vẻ thanh lịch ban ngày, hôm nay Duyên mặc một chiếc áo khoác tối màu, và mái tóc cô được thả xõa, che gần nửa khuôn mặt. Cô bước vào xe, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng lại lan tỏa, nhưng lần này, nó trộn lẫn với sự căng thẳng của một cuộc gặp gỡ lén lút.
"Chúng ta đi đâu vậy, anh Thanh?" Duyên hỏi, không có sự tò mò trẻ con, chỉ có sự chờ đợi điềm tĩnh.
"Đến một nơi mà không ai có thể tìm thấy chúng ta," Thanh đáp, anh nhìn lướt qua cô qua gương chiếu hậu. "Nơi chúng ta có thể là con người thật, không có vỏ bọc."
"Em thích điều đó," Duyên thì thầm. "Em chán nản những vỏ bọc rồi."
Lúc này, Duyên bắt đầu chia sẻ về cuộc sống của mình, điều mà cô đã ngầm thừa nhận một cách nhẹ nhàng ở chương trước.
"Gia đình em luôn muốn em trở thành một Duyên hoàn hảo. Một học sinh giỏi, một cô con gái ngoan ngoãn, một người phụ nữ chỉ biết đến những sở thích an toàn," cô kể, giọng cô đều đều, nhưng ngữ điệu lại hàm chứa sự khinh thường sâu sắc. "Họ sắp đặt mọi thứ, từ công việc tương lai, bạn bè, đến người em sẽ lấy."
"Và cô không muốn?" Thanh hỏi.
"Em không nói là em không muốn," Duyên nói, nụ cười của cô thoáng hiện trong bóng tối. "Em nói là em chán. Cuộc sống đó quá dễ dàng. Nó không có mùi vị của sự mạo hiểm. Họ muốn em giữ sự thuần khiết đó cho đến ngày cưới, nhưng em lại thấy điều đó thật buồn cười."
Cô quay sang Thanh, ánh mắt cô lấp lánh trong bóng đêm. "Em muốn trải nghiệm mọi thứ, anh Thanh. Em muốn thấy mặt tối của những người hoàn hảo, và em biết anh có nó."
Lời thú nhận của cô không hề mang tính chất than vãn, mà là một sự tuyên bố về bản chất nổi loạn bên trong. Cô không tìm kiếm một người yêu, cô tìm kiếm một đồng phạm để cùng nhau thoát khỏi sự tẻ nhạt của sự hoàn hảo.
"Vậy ra," Thanh nói, nắm chặt vô lăng, "cô tìm đến tôi không phải vì thơ ca. Mà vì cô biết tôi là một kẻ giả dối?"
Duyên cười khúc khích, một âm thanh nhỏ nhẹ nhưng đầy vẻ thỏa mãn. "Anh là thi sĩ. Anh dùng thơ ca để che giấu dục vọng của mình, để biến sự tầm thường thành sự lãng mạn. Em thấy được điều đó, và em nghĩ, chúng ta là cặp bài trùng hoàn hảo để cùng nhau dối trá với thế giới."
Họ đến căn hộ cũ kỹ. Thanh mở cửa, mùi ẩm mốc và bụi bặm xộc thẳng vào mặt. Căn phòng trống trơn, chỉ có một chiếc bàn cũ và vài chiếc ghế đơn sơ. Ánh đèn đường yếu ớt hắt vào, tạo nên những góc tối nhập nhoạng.
"Đây là nơi của chúng ta," Thanh tuyên bố. "Không có người thân, không có công chúng. Chỉ có sự thật trần trụi."
Duyên bước vào, cô không tỏ ra e sợ hay ngần ngại. Cô vuốt nhẹ tay lên bức tường bám bụi.
"Đúng vậy," cô thì thầm. "Đây là nơi vỏ bọc của chúng ta chết đi."
Thanh nhìn cô, cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Duyên không còn là nàng thơ. Cô là người đồng hành trong bóng tối của anh. Anh không cần viết thơ về cô, anh cần cùng cô hành động.
Anh tiến lại gần, lần này không phải để nói về nghệ thuật.
"Hành động cấm kỵ mà tôi muốn cùng cô làm là gì?" Thanh hỏi.
Duyên ngước nhìn anh, đôi mắt cô sâu thẳm trong bóng tối. Nụ cười của cô lúc này không còn là sự thánh thiện, mà là nụ cười của một kẻ đồng lõa vừa tìm thấy bạn chơi.
"Chúng ta sẽ phá hủy một thứ gì đó," Duyên nói, giọng cô đầy vẻ kích thích. "Một thứ rất quan trọng đối với thế giới bên ngoài của anh. Chúng ta sẽ làm điều đó, và chỉ hai chúng ta biết. Đó là cách chúng ta sẽ thuộc về nhau."
Thanh biết cô không nói về việc đốt một bức tranh. Cô đang nói về một điều gì đó lớn hơn, mang tính hủy hoại hơn. Và kỳ lạ thay, anh cảm thấy thích thú vô cùng.