Đề nghị của Duyên về việc "phá hủy một thứ gì đó quan trọng" đã gieo một hạt giống tăm tối vào tâm trí Thanh. Nó không chỉ là một hành động nổi loạn, mà là một phép thử cho mối quan hệ đồng lõa của họ. Nó buộc Thanh phải đối mặt: liệu anh có sẵn sàng đánh đổi toàn bộ danh tiếng và sự nghiệp vì cô gái này, hay không?
"Thứ gì quan trọng?" Thanh hỏi, giọng anh trầm đục, vang vọng trong căn phòng trống. "Sự nghiệp của tôi? Danh tiếng của tôi? Hay là... sự an toàn của vị hôn thê?"
Duyên tiến lại gần, khoảng cách giữa họ lại được rút ngắn. Cô không chạm vào anh, nhưng ánh mắt cô là một sự chạm vào mạnh mẽ hơn bất kỳ cái ôm nào.
"Đừng nghĩ về những thứ to tát như thế, anh Thanh. Ít nhất là bây giờ," cô thì thầm. "Sự hủy hoại lớn nhất luôn bắt đầu từ những điều nhỏ bé nhất, những ranh giới mờ nhạt nhất. Thứ quan trọng đầu tiên chúng ta nên phá hủy, là quy tắc của chính chúng ta."
Thanh cảm thấy bối rối trước sự thay đổi chiến thuật này. Anh đang chuẩn bị cho một vụ nổ lớn, nhưng cô lại muốn một tiếng rắc nhỏ.
"Quy tắc gì?"
"Quy tắc về sự tôn trọng mà chúng ta đã đặt ra," Duyên nói, hơi thở cô phả nhẹ vào mặt anh. "Quy tắc về việc chúng ta chỉ là thi sĩ và nàng thơ. Quy tắc về sự lịch thiệp và giữ khoảng cách."
Duyên đưa bàn tay lạnh buốt của mình lên, không chạm vào mặt anh, mà dừng lại cách làn da anh một khoảng mỏng manh. Sự gần gũi này là một sự tra tấn ngọt ngào.
"Chúng ta đã nói về sự quấn quýt bằng thơ ca," Duyên tiếp tục, giọng cô nhẹ như lông vũ. "Nhưng em nghĩ, sự quấn quýt bằng cảm giác sẽ chân thật hơn nhiều. Hãy cho em thấy áp lực của sự cấm kỵ đang đè nén anh như thế nào."
Thanh không thể chịu đựng được sự căng thẳng này nữa. Anh là một người đàn ông trưởng thành, luôn kiểm soát mọi cảm xúc và hành động của mình, nhưng trước mặt Duyên, anh cảm thấy mình bị biến thành một thiếu niên bốc đồng và khao khát. Anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, kéo bàn tay cô xuống.
Hành động này là một sự đột phá đầu tiên. Sự thô bạo bất ngờ của anh khiến Duyên khẽ nhíu mày, nhưng cô không phản kháng, ngược lại, cô để anh giữ chặt.
"Cô biết cô đang làm gì không?" Thanh hỏi, giọng anh nặng nề. "Cô đang đốt cháy tôi, từ từ."
"Em biết," Duyên đáp, cô nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ và dục vọng của anh. Nụ cười thỏa mãn lướt qua môi cô. Cô không sợ hãi sự thô bạo của anh, cô khuyến khích nó. "Và anh đang để em làm điều đó. Đó là sự đồng lõa đầu tiên của chúng ta."
Cô dùng bàn tay còn lại, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay đang siết chặt cổ tay cô của Thanh. "Anh Thanh à, anh là người lịch thiệp. Anh luôn giữ khoảng cách. Nhưng trong căn phòng này, không có ai khác. Hãy để em cảm nhận sự mệt mỏi của anh khi phải mang cái vỏ bọc đó."
Duyên nhẹ nhàng đan những ngón tay mình vào những ngón tay của Thanh, hành động này là một cử chỉ vô cùng thân mật. Cô không yêu cầu sự lãng mạn, cô yêu cầu sự chân thật của sự chiếm hữu và khao khát.
Thanh cảm thấy một luồng điện chạy dọc cánh tay. Lần đầu tiên, anh không chỉ nhìn thấy cô là nguồn cảm hứng, mà là một người phụ nữ đang thách thức anh hủy hoại mọi quy tắc.
"Tôi... tôi cần phải biết thêm về cô," Thanh lắp bắp, cố gắng chuyển hướng sự căng thẳng. "Về cuộc sống mà cô chán ghét đó. Hãy nói cho tôi, Duyên."
Duyên chấp nhận sự thay đổi đề tài. Cô mỉm cười, để tay Thanh tiếp tục giữ chặt tay cô, như một lời nhắc nhở về sự kiểm soát vừa bị anh phá vỡ.
"Cuộc sống của em... thật hoàn hảo, như bức tranh bị che phủ của anh vậy," Duyên nói, giọng cô trở nên trầm hơn. "Em có một vị hôn phu – một người tử tế, thông minh. Gia đình em là kiểu gia đình mà mọi người nhìn vào đều phải ngưỡng mộ: truyền thống, giữ nề nếp. Họ muốn em giữ mãi hình tượng thiên thần của họ."
"Và cô đang phản bội họ," Thanh nhận xét, giọng anh có sự đồng cảm và phấn khích.
"Không phải phản bội," Duyên nhẹ nhàng đính chính. "Em đang thử nghiệm giới hạn của mình. Em muốn xem, một Duyên hoàn hảo sẽ trở nên đen tối đến mức nào khi bị đẩy vào chân tường. Em muốn xem, liệu em có thể trở thành người hùng hay kẻ hủy diệt trong câu chuyện của chính mình."
Cô áp tay Thanh lên má cô, một cử chỉ đơn giản nhưng đầy ẩn ý. "Anh Thanh, anh là chìa khóa. Anh là người sẽ vẽ nên bức chân dung thật của em, một bức tranh không còn là lời dối trá. Anh là người sẽ giúp em phá hủy sự hoàn hảo nhàm chán này."
Thanh nhìn vào đôi mắt cô. Giờ đây, anh không còn thấy sự trống rỗng nữa. Anh thấy sự mong chờ, sự khát khao được nổi loạn. Anh biết, sự quấn quýt đầu tiên giữa họ không phải là thể xác, mà là sự đồng lõa trong việc dối trá và phá hủy.
Anh đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Duyên, hành động của anh dịu dàng nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu tuyệt đối.
"Được rồi, Duyên," Thanh thì thầm. "Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu phá hủy. Hãy nói cho tôi biết, thứ đầu tiên mà cô muốn chúng ta cùng nhau phá vỡ là gì?"
Duyên nhắm mắt lại, tận hưởng cái chạm nhẹ nhàng đó. "Lần này, không phải của em. Là của anh. Anh hãy cho em xem nhật ký của anh, anh Thanh. Em muốn biết, những suy nghĩ đen tối mà anh không bao giờ dám viết vào thơ ca nằm ở đâu."
Đó là một sự tấn công thẳng vào sự riêng tư và tâm hồn của Thanh. Sự cấm kỵ lớn nhất của một thi sĩ.