Yêu cầu xem nhật ký của Duyên là một đòn tấn công tâm lý trực diện, mạnh mẽ hơn bất kỳ lời thách thức thể xác nào. Nhật ký là nơi Thanh cất giữ sự thật trần trụi của mình: sự bất mãn với sự nghiệp, sự chán ghét đối với cuộc sống khuôn mẫu, và quan trọng nhất, những suy nghĩ đen tối anh dành cho Duyên.
Thanh giật mình rút tay khỏi Duyên. "Cô... cô không thể. Đó là sự riêng tư tuyệt đối."
Duyên không bối rối. Cô chỉ mỉm cười, một nụ cười thấu hiểu và đầy vẻ thách thức.
"Tại sao không thể, anh Thanh? Anh đã nói rằng chúng ta muốn phá vỡ ranh giới. Anh muốn em là sự thật của anh. Vậy thì, hãy cho em thấy sự thật đó. Hay anh vẫn còn giữ lại một phần lời dối trá cho mình?"
Cô tiến lại gần Thanh, đặt tay lên ngực anh, ngay vị trí trái tim. "Anh sợ em sẽ nhìn thấy điều gì? Rằng anh không hoàn hảo? Hay anh sợ em sẽ nhận ra rằng, những lời lẽ ngọt ngào anh dành cho em trong thơ ca chỉ là vỏ bọc cho những khao khát đen tối hơn nhiều?"
Duyên không chỉ muốn đọc nhật ký; cô muốn tước bỏ lớp phòng thủ cuối cùng của anh. Cô muốn anh thú nhận rằng anh đã chọn sự cấm kỵ và sự hủy hoại.
Thanh cảm thấy bị dồn vào chân tường. Anh biết, nếu anh từ chối, Duyên sẽ rút lui, và ngọn lửa cảm hứng anh mới tìm thấy sẽ tắt ngấm. Anh phải lựa chọn giữa việc bảo vệ vỏ bọc của mình và việc chấp nhận sự thật mà Duyên đại diện.
"Tôi... tôi sẽ xem xét," Thanh nói, giọng anh gần như là một lời hứa hẹn tuyệt vọng.
Duyên biết rằng cô đã thắng. Cô không đẩy thêm nữa. Cô lùi lại, mỉm cười dịu dàng: "Em biết anh sẽ làm điều đúng đắn."
Sáng hôm sau, Thanh phải đối mặt với thế giới bên ngoài một lần nữa. Anh có một cuộc họp báo nhỏ để công bố dự án sáng tác tiếp theo và một buổi ăn tối quan trọng với gia đình Mai.
Cuộc họp báo diễn ra trong bầu không khí trang trọng. Thanh nói về tầm quan trọng của nghệ thuật vị nhân sinh, về ánh sáng và hy vọng trong thơ ca. Anh phát biểu một cách hoàn hảo, nhưng trong tâm trí anh, mỗi từ anh nói đều là một lời dối trá nặng nề.
Khi được hỏi về nguồn cảm hứng mới, anh cố tình đưa ra một câu trả lời mơ hồ, nhắc đến vẻ đẹp tĩnh lặng và sự thanh khiết trong cuộc sống. Tất cả đều là ẩn dụ cho Duyên, nhưng được bao bọc trong những từ ngữ mà công chúng muốn nghe.
Buổi tối, tại nhà hàng, mọi thứ càng trở nên khó khăn hơn. Mai xinh đẹp, thông minh, nói về kế hoạch trang trí ngôi nhà mới, về tương lai ổn định của họ. Mỗi lời Mai nói đều là một ràng buộc đối với cuộc sống mà Thanh đang cố gắng trốn thoát.
"Anh Thanh dạo này tập trung vào sáng tác quá," Mai nói, giọng có chút trách móc nhẹ nhàng. "Anh quên mất em rồi."
"Không, Mai," Thanh đáp, anh nắm lấy tay cô một cách máy móc. "Anh chỉ đang tìm lại chính mình. Anh hứa, khi dự án này hoàn tất, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn."
Lời hứa đó, một lời hứa về sự ổn định và bình yên, đột nhiên nghe thật nhàm chán và vô nghĩa đối với Thanh. Anh cảm thấy như mình đang nói lời lãng quên với chính bản thân mình.
Đến đêm, Thanh trở về căn hộ studio cũ kỹ của mình. Anh lấy ra cuốn nhật ký bị khóa kín. Đó là cuốn sổ da đã cũ, nơi anh ghi lại những ý nghĩ thật mà anh không bao giờ dám viết ra. Anh lật mở một trang, nơi anh đã viết về Duyên ngay sau cuộc gặp gỡ đầu tiên:
Cô ấy không phải là nàng thơ. Cô ấy là cánh cửa dẫn đến sự hủy hoại mà tôi đã kìm nén bấy lâu. Tôi muốn phá hủy sự thuần khiết của cô ấy, và tôi muốn cô ấy phá hủy sự giả tạo của tôi.
Thanh cảm thấy một sự giằng xé kinh khủng. Nếu Duyên đọc được điều này, cô sẽ thấy sự thật trần trụi, sự chiếm hữu và sự đen tối trong tâm hồn anh.
Anh tự hỏi: Tại sao mình lại sợ? Cô ấy là người muốn thấy điều đó.
Thanh nhận ra sự thật. Anh không sợ Duyên sẽ đánh giá anh. Anh sợ Duyên sẽ chấp nhận nó. Sợ rằng, một khi sự thật được phơi bày và được chấp nhận, anh sẽ không còn đường lùi nào nữa, và vỏ bọc Thi Sĩ Thanh Cao sẽ tan vỡ mãi mãi.
Anh đặt cuốn nhật ký xuống, tay anh run rẩy. Anh lấy điện thoại và nhắn tin cho Duyên:
Thứ Bảy. Căn hộ cũ. Anh có thứ cô muốn.
Anh đã quyết định. Anh đã chọn sự đồng lõa và bí mật, và đã chọn phản bội lời hứa về sự ổn định với Mai. Anh đã chọn lời hứa lãng quên sự thật đối với công chúng, để sống với sự thật duy nhất mà Duyên mang lại.