nàng thơ

Chương 7


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thanh đến căn hộ cũ kỹ trước, mang theo cuốn nhật ký bị khóa. Căn phòng trống và tối tăm, nhưng đối với Thanh, nó lại mang một cảm giác an toàn kỳ lạ. Đây là nơi không bị ánh sáng công chúng soi rọi, một hòn đảo của sự thật.

Khi Duyên đến, cô không mặc chiếc váy dịu dàng thường thấy, mà là quần áo đơn giản, tối màu, gần như hòa lẫn vào bóng tối. Cô mang theo một hộp trà nhỏ và một chiếc ấm điện du lịch. Ngay cả trong sự nổi loạn, cô vẫn giữ sự tinh tế và chuẩn bị hoàn hảo.

"Anh đã mang nó đến," Duyên nói, mắt cô lấp lánh khi nhìn thấy cuốn sổ da cũ trên chiếc bàn đơn sơ. Giọng cô không hề có sự ép buộc, chỉ là một sự xác nhận nhẹ nhàng về chiến thắng của mình.

"Đúng vậy," Thanh đáp, sự phòng thủ cuối cùng của anh đã sụp đổ. "Đây là tất cả những gì anh giấu kín. Những suy nghĩ mà anh không dám nói với bất kỳ ai, thậm chí không dám viết thành thơ."

Duyên ngồi xuống đối diện anh. Cô không vội vã mở khóa cuốn sổ. Cô rót trà vào hai chiếc cốc sứ đơn giản.

"Trước khi đọc, anh hãy kể cho em nghe một chút," Duyên nói. "Về những lúc anh ghét trở thành Thi Sĩ Thanh Cao. Những lúc anh muốn xé toạc tấm mặt nạ đó ra."

Thanh cảm thấy một sự giải thoát bất ngờ. Trong suốt nhiều năm, anh đã phải chịu đựng gánh nặng của hình ảnh hoàn hảo. Giờ đây, anh có thể chia sẻ nó.

Anh kể về những đêm anh say xỉn, xé toạc những bản thảo thơ ca sáo rỗng. Anh kể về sự nhàm chán đối với những buổi tiệc xa hoa và những lời khen rỗng tuếch. Anh kể về cảm giác tội lỗi khi không yêu vị hôn thê của mình bằng sự đam mê mà cô xứng đáng được nhận.

Duyên lắng nghe một cách tập trung tuyệt đối, không ngắt lời, không phán xét. Sự chấp nhận hoàn toàn của cô khiến Thanh cảm thấy mình đang được chữa lành bằng sự độc hại.

"Cảm ơn anh, Thanh," Duyên nói khi anh kết thúc. "Anh đã chia sẻ với em gánh nặng của sự giả dối. Giờ thì, hãy để em chia sẻ sự thật của anh."

Cô mở cuốn nhật ký. Cô đọc từng trang một cách chậm rãi, như thể đang thưởng thức một món quà quý giá. Ánh mắt cô dừng lại lâu hơn ở những đoạn Thanh viết về sự ám ảnh và khao khát chiếm hữu mà anh dành cho cô, những đoạn được viết bằng ngôn từ mạnh mẽ và tối tăm nhất.

Khi Duyên kết thúc, căn phòng chìm vào im lặng.

Thanh nín thở chờ đợi. Anh mong đợi một lời phán xét, hoặc ít nhất là một sự kinh ngạc.

Nhưng Duyên chỉ khẽ cười. Đó không phải là nụ cười hiền lành, mà là nụ cười chiến thắng và hòa hợp.

"Em đã đúng," Duyên thì thầm. "Anh không phải là người hoàn hảo. Anh là một ngọn lửa đang bị kìm nén. Và em... em yêu thích điều đó."

Cô đưa cuốn sổ lại cho Thanh. "Anh Thanh à, chúng ta không cần phải giả vờ với nhau nữa. Chúng ta là hai mặt của một đồng xu: một kẻ khao khát thoát khỏi vỏ bọc, một kẻ khao khát được phá hủy vỏ bọc đó. Chúng ta không chỉ là nguồn cảm hứng, chúng ta là nhu cầu của nhau."

Duyên tiến lại gần anh hơn, hơi thở cô phả vào mặt anh. Lần này, sự gần gũi không còn là sự cám dỗ mà là sự xác nhận cho mối quan hệ cấm kỵ của họ.

"Hãy đặt tên cho nơi này," Duyên nói. "Nơi chúng ta không cần phải nói dối."

Thanh nhìn quanh căn phòng tối. Anh đã giao nộp bí mật tâm hồn mình ở đây, và cô đã chấp nhận nó. "Đây là Căn Phòng Bí Mật," anh đáp, giọng anh trầm hẳn đi. "Nơi mà thế giới bên ngoài sẽ không bao giờ được biết đến."

Duyên đặt tay lên tay Thanh, siết nhẹ. "Kể từ bây giờ, mọi hành động cấm kỵ của chúng ta sẽ được thực hiện ở đây. Anh không cần phải viết về nó nữa, anh chỉ cần cảm nhận nó."

Họ đã chính thức tạo ra thế giới riêng của mình, tách biệt hoàn toàn khỏi những ràng buộc và trách nhiệm bên ngoài. Cuốn nhật ký đã không bị Duyên dùng để thao túng anh, mà dùng để giải phóng anh, và đổi lại, ràng buộc anh hoàn toàn vào cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×