nàng thơ

Chương 8


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi thiết lập Căn Phòng Bí Mật, mối quan hệ của Thanh và Duyên chuyển sang một giai đoạn mới: giai đoạn thực hành sự cấm kỵ. Họ không chỉ còn là thi sĩ và nàng thơ, mà là kẻ đồng lõa cùng nhau khám phá giới hạn của mình.

Họ tiếp tục gặp nhau lén lút ở căn hộ cũ. Những cuộc trò chuyện giờ đây không còn là những vần thơ hay triết lý nghệ thuật, mà là những cuộc phân tích tâm lý về sự giả dối của thế giới bên ngoài. Duyên luôn là người chủ động đưa ra các chủ đề, dẫn dắt Thanh ngày càng xa rời trách nhiệm.

Một buổi tối, Thanh đến Căn Phòng Bí Mật với vẻ ngoài căng thẳng. Anh vừa hủy bỏ một cuộc họp báo quan trọng đã được lên lịch từ lâu. Anh cảm thấy tội lỗi, nhưng cũng cảm thấy một sự giải thoát mãnh liệt.

"Cuộc họp báo đó là một sự kiện quan trọng để công bố dự án thơ ca mới của anh," Thanh nói, cố gắng che giấu sự phấn khích của mình. "Anh đã hủy nó mà không có lý do chính đáng. Người quản lý của anh đang phát điên."

Duyên rót trà, vẻ mặt cô vẫn bình thản như mọi khi.

"Tại sao anh hủy nó?" Duyên hỏi, không phải để trách móc mà để Thanh phải tự thú về động cơ của mình.

"Vì..." Thanh ngập ngừng. "Vì em. Anh thà dành thời gian ở đây, trong căn phòng tối tăm này, nói về sự thật, còn hơn phải đứng dưới ánh đèn nói dối. Anh muốn... chọn em, Duyên."

Duyên mỉm cười. Đó là một nụ cười thỏa mãn sâu sắc.

"Đó là hành động cấm kỵ đầu tiên của chúng ta," Duyên thì thầm. "Anh đã phản bội một phần trách nhiệm công khai của mình để chọn thế giới bí mật này. Đó là vị đắng đầu tiên của trái cấm."

Cô tiến lại gần Thanh, đặt hai tay lên vai anh. Lần này, sự tiếp xúc lâu hơn và mang tính chất xoa dịu hơn.

"Nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh Thanh. Sự hủy hoại phải có kích thích," Duyên nói. "Em muốn chúng ta cùng nhau làm một điều mà cả hai chúng ta đều phải hối hận vào ngày mai, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc ngay lúc này."

"Ý cô là gì?"

"Hôm nay là sinh nhật của vị hôn thê anh, đúng không?" Duyên hỏi, giọng cô bình thản như đang hỏi về thời tiết. Thanh sững sờ. Anh không nhớ đã bao giờ nói với cô điều này. Cô đã điều tra anh.

"Phải," Thanh thừa nhận. Sự bàng hoàng nhanh chóng bị thay thế bằng cảm giác phấn khích.

"Cô ấy đang có một bữa tiệc tối trang trọng, với gia đình và bạn bè thân thiết," Duyên tiếp tục, hoàn toàn không có sự ghen tuông. "Anh không thể xuất hiện. Nhưng anh phải để lại một dấu ấn."

"Một dấu ấn gì?"

Duyên lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì màu trắng, bên trong có một tấm thiệp nhỏ.

"Hãy viết một lời chúc mừng cô ấy một cách hoàn hảo và lịch thiệp nhất. Nhưng ở cuối bức thư, anh hãy thêm một dòng duy nhất, một câu thơ ngắn, không có ý nghĩa gì đối với bất kỳ ai khác... ngoại trừ em."

Thanh hiểu ngay. Duyên không muốn phá hủy bữa tiệc. Cô muốn Thanh phạm tội ngay trong bữa tiệc, bằng cách để lại một dấu vết đồng lõa chỉ hai người họ biết.

Thanh nhanh chóng viết lời chúc mừng Mai: Chúc em một sinh nhật an lành và hạnh phúc, mãi mãi là ánh sáng rạng ngời của anh.

Ngay bên dưới, anh thêm dòng chữ, viết bằng chữ viết tay tinh xảo nhưng đầy vẻ ám ảnh:

"Hồ băng đã nứt, và lửa đang cháy ngầm."

Anh niêm phong phong bì. Duyên nhìn anh, nụ cười của cô lúc này là nụ cười của một thiên thần sa ngã.

"Giờ thì, hãy cùng nhau mang nó đến đó," Duyên nói.

Họ lái xe đến nhà hàng nơi tiệc sinh nhật của Mai đang diễn ra. Họ đỗ xe ở một góc khuất, đủ xa để không bị nhận ra, nhưng đủ gần để cảm nhận được sự hiện diện của họ. Thanh bước xuống, anh lén lút đi đến quầy lễ tân và yêu cầu chuyển tấm thiệp cho Mai, nói rằng anh bị cảm đột ngột.

Khi anh trở lại xe, tim anh đập thình thịch. Anh không làm gì lớn lao, nhưng sự mạo hiểm và sự phản bội lại mang đến một cảm giác hưng phấn tột độ.

"Em có thấy không?" Thanh thở dốc. "Anh đã lừa dối tất cả họ."

Duyên đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Lần này, cô siết chặt tay anh, một cử chỉ xác nhận sự đồng lõa.

"Vị đắng đầu tiên của trái cấm," Duyên nói, mắt cô ánh lên sự hài lòng. "Họ đang ăn mừng sự vắng mặt của anh, và anh đang làm tình với em bằng một câu thơ. Chỉ chúng ta biết, anh đã chọn em. Cảm giác thế nào, anh Thanh?"

"Tuyệt vời," Thanh thì thầm, nụ cười của anh đầy vẻ nguy hiểm. Anh biết, anh không còn là Thi Sĩ Thanh Cao nữa. Anh là kẻ phản bội đã nếm trải sự kích thích của sự cấm kỵ, và anh muốn nhiều hơn nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×