Buổi sáng thứ ba liên tiếp, An lại có cảm giác mình thức dậy sớm hơn mọi ngày. Không phải vì trách nhiệm với công việc, cũng không phải vì thói quen. Chỉ là… anh thấy tim mình có một nhịp chờ đợi nhỏ, rất nhỏ, nhưng đủ để khiến anh bật dậy khỏi giường ngay khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào cửa.
Anh chuẩn bị mọi thứ kỹ hơn bình thường: sắp lại các lọ siro, lau quầy cẩn thận, chỉnh bàn ghế ngay ngắn. Mỗi lần làm xong, anh lại nhìn ra cửa, như thể dự đoán thời điểm tiếng chuông vang lên.
Và đúng như anh nghĩ.
Khoảng chưa đến tám giờ, tiếng leng keng quen thuộc cất lên.
Mai bước vào, mang theo hơi gió biển nhẹ và nụ cười khiến không gian sáng thêm đôi chút.
“Hôm nay anh mở cửa sớm quá nha.” – cô trêu, tay đưa lên gạt sợi tóc vương trên má.
“Anh… quen rồi.” – An đáp nhỏ, tránh không nhìn cô quá lâu.
“Anh quen hay là anh chờ ai đó?”
Câu hỏi vừa nửa đùa nửa thật ấy khiến An đứng hình một chút.
Mai bật cười khi thấy gương mặt anh hơi căng ra.
“Em nói đùa thôi. Nhưng mà… nếu anh chờ em thì cũng không sao.”
An ho nhẹ, quay vào trong quầy. “Em uống gì hôm nay?”
Mai chống tay lên bàn. “Anh pha gì anh thích đi. Em thử hết.”
An gật đầu, bắt tay làm một ly mocha nhẹ – món anh hay uống. Hơi chocolate hòa với espresso tạo thành mùi thơm dịu ngọt mà anh nghĩ… hợp với nụ cười của Mai.
Trong lúc chờ, Mai nhìn ra cửa sổ, rồi đột nhiên hỏi:
“An nè… anh có bao giờ nghĩ rằng có những người bước vào đời mình rất lạ không?”
An đưa ly mocha đến trước mặt cô. “Ý em là sao?”
“Giống như… hôm trước em chỉ tiện đường ghé vào quán thôi. Nhưng rồi tự nhiên… muốn quay lại nữa. Và nữa.”
Cô xoay xoay cái muỗng nhỏ, đôi mắt lóe lên tia sáng khó tả.
“Giống như là… mình vô tình tìm được chỗ khiến mình thấy bình yên.”
An cúi xuống giả vờ lau quầy.
“Ừ… có những người như vậy thật.”
“Anh từng gặp chưa?”
An dừng lại. Một vài ký ức mơ hồ trôi qua trong đầu anh — vài gương mặt cũ, vài lần tổn thương không kịp nói thành lời.
“Rồi. Nhưng… lâu rồi.”
Mai nhìn anh lâu hơn một chút.
“Em đoán… đó không phải là kỷ niệm vui, đúng không?”
An không trả lời, nhưng đủ để Mai hiểu.
Cô chuyển chủ đề ngay, bằng giọng nhẹ như cơn gió lướt qua mặt biển:
“Vậy để bù lại kỷ niệm cũ buồn đó, em sẽ tạo cho anh vài kỷ niệm mới vui hơn.”
An ngẩng lên.
“Sao em phải làm vậy?”
“Vì anh pha cà phê ngon.” – cô cười tươi – “Và… vì em thích nơi này.”
Không hiểu sao, tim An khẽ lỡ một nhịp.
Hai người lại ngồi nói chuyện – lần này lâu hơn hôm trước. Mai kể rằng cô mới chuyển đến thành phố được hai tháng, vẫn đang tìm lớp vẽ phù hợp. Cô thích những buổi sáng có nắng nhẹ, thích mùi biển và thích những quán có tiếng nhạc bé xíu như quán của An.
An cũng kể vài điều nhỏ: như việc anh vẫn giữ thói quen viết vài dòng mỗi tối, rằng anh đã bỏ dở việc học nhạc vì quá sợ đứng trước đám đông, rằng anh thích sự yên tĩnh vì nó giúp anh nghe rõ suy nghĩ mình hơn.
Câu chuyện trôi qua tự nhiên như một dòng suối nhỏ.
Đến khi Mai chuẩn bị rời đi, cô bỗng đứng khựng lại trước cửa rồi quay sang:
“An.”
“Ừ?”
“Ngày mai em có thể đến sớm hơn chút, được không?”
“Sớm hơn… để làm gì?”
Mai cười, đưa ngón tay lên môi ra hiệu bí mật.
“Em sẽ nói khi đến. Bí mật thì phải để ngày mai mở nha.”
An không giấu được tò mò. “Gợi ý chút được không?”
Cô lắc đầu. “Không. Nhưng mà… anh nhớ mở cửa sớm chút nha. Em ghé đó.”
Nói xong, cô bước ra khỏi tiệm, để lại tiếng gió biển và một câu hỏi lớn trong lòng An:
Rốt cuộc… Mai đang muốn làm gì vậy?
An nhìn ra ngoài đường thật lâu. Cả buổi sáng hôm đó, anh không tập trung pha nổi một ly cà phê nào tròn vị như những ly dành cho Mai.
Và tối hôm đó, trước khi ngủ, anh nhìn đồng hồ rồi tự nhủ:
Ngày mai… phải dậy sớm hơn nữa.