Hôm nay An dậy sớm đến mức… trời còn chưa kịp sáng rõ. Anh định pha một bình cà phê để tỉnh táo nhưng rồi lại thôi – anh muốn để dành cảm giác dành cho ly cà phê đầu tiên mà Mai sẽ uống.
Tiệm “Mộc” mở cửa sớm hơn một tiếng. Bên ngoài, bầu trời phủ một lớp mây xám mỏng, báo hiệu một cơn mưa bất chợt có thể kéo đến bất cứ lúc nào. Gió biển thổi mạnh hơn mọi ngày, mang theo hơi ẩm của buổi sáng.
An nhìn đồng hồ.
7:05.
Sớm hơn thường lệ.
Trong lòng anh hơi lo: “Không biết Mai có đến sớm được không.”
Vừa đúng lúc, tiếng chuông cửa ngân lên.
Không nhanh, không chậm – vừa đủ để trái tim An nhảy một nhịp.
Mai bước vào, tay ôm một chiếc túi vải nhỏ, mái tóc có chút rối vì gió biển. Không còn nụ cười tươi tinh nghịch như mọi khi, hôm nay Mai trông dịu hơn, chậm hơn.
“Chào buổi sáng… sớm nha, anh An.” – cô nói, giọng khàn nhẹ vì gió lạnh.
“Em đến thật.” – An mỉm cười.
Mai đưa bàn tay lạnh buốt lên xoa má. “Trời gió quá. Em tưởng em trễ.”
“Không. Anh mở cửa còn sớm hơn bình thường.”
Mai liếc anh:
“Chờ em hả?”
An chưa kịp đáp, Mai đã bật cười:
“Thôi khỏi trả lời. Em biết rồi.”
Cô đặt túi xuống bàn quen và lấy ra hai hộp giấy nhỏ.
“Đây là bí mật hôm qua em nói với anh nè.”
An nhìn hai hộp bánh nhỏ, thắc mắc.
“Bánh?”
“Ừ. Bánh do em làm.” – cô tự hào – “Không biết có ngon không, nhưng em muốn thử đem đến cho anh ăn sáng.”
An hơi bất ngờ.
“Em… làm cho anh?”
“Cho quán nữa.” – cô sửa lại, nhưng gương mặt lại đỏ lên – “Nhưng ưu tiên anh.”
An cảm nhận rõ tim mình đập nhanh hơn. Những điều nhỏ nhặt như thế, đối với anh, luôn có giá trị rất lớn.
“Em ngồi đi.” – Anh nói – “Anh pha món gì hợp với bánh.”
“Hôm nay em muốn thử mocha của anh lần nữa.” – Mai đáp – “Hôm qua ngon quá.”
An gật đầu, quay lưng vào quầy. Nhưng mỗi động tác của anh đều chậm hơn thường lệ, như thể sợ đánh rơi mất khoảnh khắc hiếm hoi này. Trong lúc anh pha cà phê, tiếng mưa bắt đầu lộp độp bên ngoài. Những giọt đầu tiên rơi xuống mái hiên, tạo thành âm thanh đều đặn và buồn hiu.
Mai nhìn ra cửa, khẽ nói:
“Mưa rồi…”
An mang ly mocha lại, đặt trước mặt cô.
“Em sợ mưa hả?”
“Không.” – Mai lắc đầu – “Em chỉ… không thích bị ướt.”
Rồi cô cười nhẹ – “Nhưng nếu là trú mưa chung thì có thể dễ thương đó.”
An khựng lại một giây. “Em nói gì?”
Mai chống tay lên cằm, nheo mắt:
“Em nói… trú mưa chung dễ thương.”
An giả vờ quay đi, nhưng Mai thấy rõ tai anh đỏ lên. Cô lại cười – một nụ cười không giấu được sự thích thú.
Cả hai ngồi ăn bánh, uống cà phê. Mưa rơi đều đều, khiến khoảng không gian trong quán trở nên mềm mại, ấm áp khác lạ. Có những lúc họ không nói gì cả, chỉ ngồi nghe mưa, nhưng khoảng lặng ấy hoàn toàn thoải mái.
Một lúc sau, Mai đặt ly xuống, giọng bỗng trầm lại:
“Anh An… cho em hỏi một chuyện được không?”
“Ừ?”
“Nếu một ngày… có ai đó bước vào cuộc đời anh, rất nhẹ thôi… thì anh có tin không?”
An hơi ngạc nhiên.
“Ý em là sao?”
Mai cúi đầu, xoay xoay chiếc muỗng:
“Em chỉ sợ… người ta không tin vào sự xuất hiện của em. Giống như… em đến bất ngờ quá.”
An nhìn Mai thật lâu.
“Không phải ai cũng đến đúng lúc.” – An nói chậm rãi – “Nhưng… đôi khi sự xuất hiện bất ngờ lại khiến người ta để ý nhất.”
Mai ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh. Trong đó không có bối rối, không có khoảng cách – chỉ có một chút ấm áp mà cô chưa từng thấy.
“Vậy…” – Mai mỉm cười – “Anh có để ý em không?”
Câu hỏi nhẹ thôi, nhưng đủ làm mưa bên ngoài như rơi chậm lại.
An hít một hơi thật sâu.
“Có.”
Mai ngây người một chút, đôi mắt mở to rồi dịu xuống như những giọt mưa ngoài hiên.
“Vậy… ngày mai em lại đến nhé.”
An gật đầu.
“Ừ. Mai đến đi.”
Mai mỉm cười, đứng dậy.
Nhưng mưa vẫn chưa tạnh.
“Em chờ chút.” – An nói – “Anh có ô. Để anh đưa em về.”
Mai nhìn ra mưa rồi quay lại, ánh mắt sáng lên:
“Vậy… mai mưa nữa nha.”
Cô khoác ô cùng An bước ra phố. Tiếng mưa rơi trên ô, tiếng tim đập của hai người, tiếng nắng trong lòng ai đó bắt đầu hé mở…
Và An biết:
Một điều gì đó đang thay đổi thật rồi.