Ngày hôm đó, An không có lịch trực quán cà phê buổi sáng. Thay vì lặng lẽ ở nhà, anh quyết định ghé qua thư viện quen thuộc – nơi anh thường tìm vài cuốn sách để giết thời gian. Không gian yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ chiếu qua khung cửa sổ cao, len lỏi vào từng kệ sách, khiến mọi thứ trở nên mềm mại, như đang mời gọi tâm hồn người đọc dừng lại.
An vừa đi tới kệ tiểu thuyết lãng mạn thì thoáng nghe tiếng cười khẽ vang lên phía xa. Âm thanh ấy quen thuộc đến mức khiến tim anh lặng đi một nhịp. Ngẩng lên, anh thấy Mai đang cúi xuống đọc một cuốn sách dày cộp, mái tóc nâu dài hất sang một bên, ánh sáng từ cửa sổ làm nổi bật những sợi tóc như dát vàng. Cô không nhìn thấy anh, và có lẽ cũng không nhận ra bước chân nhẹ nhàng của anh trên sàn gỗ.
An chần chừ một giây, rồi quyết định tiến tới. Anh biết, đây là lần đầu họ gặp nhau ngoài quán cà phê. Mai đang cười một mình, miệng nhếch lên khi đọc một đoạn hội thoại, và khoảnh khắc ấy, An thấy nụ cười cô nhẹ như những tia nắng xuyên qua lá cây vào buổi sáng. Anh không muốn làm cô giật mình, nên bước chậm, rồi khẽ hỏi:
“Mai…”
Cô giật mình, giật mình nhưng nhanh chóng nở một nụ cười ngượng ngùng. “Ồ… An! Anh cũng ở đây à?”
Giọng cô mềm mại, nhẹ nhàng, nhưng vẫn đủ khiến tim anh rộn ràng. Anh cười, giọng vừa đủ để không phá vỡ sự yên tĩnh của thư viện. “Anh chỉ đến mượn vài cuốn sách thôi. Không ngờ lại gặp cô ở đây.”
Mai khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh như những tia nắng lọt qua cửa sổ. “Em cũng vậy. Thư viện này… luôn khiến em thấy bình yên.”
Họ đi dọc các kệ sách, trò chuyện lặng lẽ về những tác giả yêu thích, những câu chuyện từng đọc. Mỗi khi Mai cười, An cảm thấy mọi âm thanh xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại ánh sáng và tiếng cười ấy. Anh bất giác nhận ra, mình đang dần quen với sự hiện diện của cô – quen đến mức những ngày không gặp lại trở nên thiếu vắng.
Một lúc sau, ánh nắng chiếu xiên qua cửa sổ, rọi lên trang sách Mai đang cầm, tạo ra những đường sáng nhảy múa trên khuôn mặt cô. An ngắm nhìn, lòng chợt tràn đầy cảm giác ấm áp. “Giống như giọt nắng rơi xuống bàn vậy,” anh thầm nghĩ.
Mai quay sang nhìn anh, mắt hơi nghiêng, nụ cười lấp lánh. “Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Anh… nghĩ, ánh sáng hôm nay thật đẹp. Nhưng không bằng nụ cười của cô đâu,” An bỗng thốt lên, tự nhiên mà không kịp suy nghĩ. Mai đỏ mặt, cúi xuống trang sách, nhưng anh vẫn thấy ánh mắt cô rạng rỡ như những tia nắng nhỏ len qua kẽ tay.
Họ ngồi xuống một góc yên tĩnh, trò chuyện thêm về những điều nhỏ nhặt, về mơ ước, về những ngày nắng mới. Thư viện trở nên thân thuộc, không còn chỉ là nơi để đọc sách, mà là nơi để họ cảm nhận nhau, để hiểu nhau nhiều hơn, từng chút một.
Khi An rời thư viện, ánh nắng chiếu lên vai anh như đang nhắc nhở: mỗi khoảnh khắc bên Mai đều quý giá, và những giọt nắng ấy sẽ còn rọi sáng trong lòng anh lâu dài.