nắng trên bờ vai anh

Chương 7 : Con đường ven biển


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, An nhận được tin nhắn từ Mai:

"Anh có rảnh không? Em muốn đi dạo một chút."

Tin nhắn đơn giản mà đủ khiến tim anh đập nhanh. Không cần suy nghĩ nhiều, anh trả lời: "Em đợi ở đâu? Anh đến ngay."

Mai hẹn anh ở bến xe nhỏ gần bờ biển, nơi họ thường ngắm hoàng hôn từ xa qua tấm kính quán cà phê. Khi An đến, cô đã đứng đó, gió biển thổi bay những lọn tóc dài, mái tóc nâu sáng như hòa cùng ánh hoàng hôn đỏ rực trên mặt biển. Mai nhìn thấy anh, cười nhẹ, và ngay lập tức, cả thế giới dường như lắng lại chỉ còn hai người.

Họ bắt đầu đi dọc con đường ven biển, tiếng sóng vỗ rì rào bên tai, mùi mặn của biển lan tỏa trong không khí. An cảm thấy khoảnh khắc này nhẹ nhàng đến mức kỳ lạ – không còn quán cà phê đông đúc, không còn những cuộc trò chuyện ngắn ngủi, chỉ còn sự bình yên và gần gũi mà anh chưa từng cảm nhận.

Mai kể cho anh nghe về những chuyến đi biển hồi nhỏ, về những cơn gió mạnh thổi tung tóc và áo váy, về những ngày cô chỉ muốn chạy ra biển để trốn mọi lo toan. An lắng nghe, thỉnh thoảng chen vài câu hỏi, thỉnh thoảng chỉ im lặng, để cô kể và để tim mình đón nhận từng lời nói ấy.

Khi họ dừng lại ở một ghềnh đá nhô ra biển, Mai nhìn ra xa, nơi mặt trời sắp chìm xuống, nhuộm cả bầu trời và sóng biển thành màu cam nhạt. Cô quay lại, ánh mắt rực sáng:

"Anh thấy không, biển lúc nào cũng đẹp, nhưng lúc hoàng hôn lại đặc biệt hơn. Giống như… những ngày mình bên nhau vậy."

An không trả lời ngay, chỉ mỉm cười, bước đến gần, và nhẹ nhàng đưa tay chạm vào tay cô. Một sự im lặng ấm áp lan tỏa giữa hai người, không cần lời nói, chỉ cần cảm nhận. Gió thổi, mang theo hương biển và hơi ấm từ đôi bàn tay đang nắm lấy nhau.

Họ đi tiếp, đôi chân dẫm lên cát ướt, in lại những dấu vết vừa đi, rồi sóng xóa đi một phần, như nhắc nhở rằng cuộc sống sẽ còn nhiều thử thách, nhưng khoảnh khắc này là của họ. Mai nghiêng đầu dựa vào vai An một chút, anh khẽ cúi xuống, để tai mình gần mái tóc cô. Tiếng sóng, tiếng gió, nụ cười Mai – tất cả hòa quyện, khiến An nhận ra mình đã không chỉ trông đợi cô ở quán cà phê, mà còn trong mọi khoảnh khắc yên bình như thế này.

Khi mặt trời khuất hẳn sau chân trời, họ ngồi xuống bờ cát, ngắm nhìn màu nước dần tối lại. Mai quay sang nhìn An, ánh mắt dịu dàng:

"Anh biết không… em thấy thật may mắn khi gặp anh."

An mỉm cười, lòng ấm áp: "Anh cũng vậy. Những ngày nắng mới… bắt đầu từ khi gặp em."

Và dưới bầu trời tím dần, gió biển vẫn thổi, sóng vẫn vỗ, An và Mai ngồi bên nhau, lặng im nhưng cảm nhận được sự gần gũi, tin tưởng và nỗi nhớ có thể chớm nở từ những điều giản đơn nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×