Ngày hôm sau, An và Mai hẹn nhau tại quán cà phê nhỏ ven phố. Không gian vẫn yên tĩnh, ánh sáng ban sáng len qua khung cửa kính, chiếu lên những hạt bụi bay lơ lửng, tạo cảm giác như thời gian đang chậm lại. Mai đến sớm, ngồi ở góc quen thuộc, tay ôm ly cappuccino, mắt nhìn ra ngoài phố, dường như đang suy tư điều gì đó.
An bước vào, nhìn thấy cô, lòng chợt nhói nhẹ. Anh hiểu, đôi lúc nụ cười rạng rỡ ấy vẫn che giấu một chút gì đó sâu kín, mà chỉ những lúc bình yên như thế này mới lộ ra. Anh ngồi xuống đối diện, mỉm cười:
"Chào buổi sáng, Mai."
Cô quay sang, nụ cười mỏng manh nhưng chân thành: "Chào An… hôm nay anh khỏe không?"
Họ bắt đầu trò chuyện như thường lệ, về công việc, về những cuốn sách mới, nhưng An cảm nhận được một khoảng lặng bất thường trong ánh mắt Mai. Cô im lặng lâu hơn bình thường, giọng nói thoáng chút lạc đi. Cuối cùng, Mai thở dài, ngước nhìn anh:
"An… anh có muốn nghe một chuyện không?"
An gật đầu, đôi mắt chăm chú: "Tất nhiên rồi, em kể đi."
Mai hạ giọng, kể về một mối tình cũ – một người đã từng xuất hiện trong đời cô, mang theo những kỷ niệm ngọt ngào nhưng cũng đầy tổn thương. Cô kể về những ngày cô bị bỏ lại, về nỗi sợ hãi khi bị người khác rời đi, về những vết thương chưa lành mà cô vẫn cẩn thận che giấu. Giọng cô trầm buồn, nhưng không oán trách, chỉ là sự thật cô mang theo trong tim.
An im lặng lắng nghe, tim chùng xuống khi nhận ra mức độ cô đã trải qua. Anh không vội vàng an ủi hay nói gì, chỉ giữ tay cô trên bàn, để cô cảm nhận rằng có một người đang thật sự lắng nghe, thật sự hiểu cô. Khoảnh khắc ấy, thư giãn nhưng cũng trĩu nặng, như cả hai đang cùng nhau bước vào một không gian chỉ riêng họ.
Mai nhìn An, mắt long lanh: "Em sợ mình sẽ lại bị bỏ rơi… nên đôi khi em xa cách. Nhưng bên anh, em cảm thấy… muốn thử mở lòng."
An mỉm cười, nhẹ nhàng: "Em không phải sợ nữa. Anh sẽ ở đây, lắng nghe, không bỏ đi đâu cả."
Cô im lặng một lát, rồi gật nhẹ. Ánh mắt Mai mềm mại hơn, và nụ cười trở lại, dù còn chút rụt rè. An cảm nhận được rằng, lần đầu tiên cô thực sự chia sẻ phần tổn thương sâu kín của mình, và đồng thời cũng đặt niềm tin vào anh – một niềm tin không hề dễ dàng trao đi.
Họ tiếp tục trò chuyện, nhưng không khí đã khác. Không còn chỉ là những câu chuyện vui vẻ hay những ánh nhìn ngập nắng, mà là sự thấu hiểu, sự đồng cảm mà chỉ có trải qua mất mát mới nhận ra. An nhận ra rằng, để bước tiếp cùng Mai, anh cần kiên nhẫn, cần tinh tế, và quan trọng hơn, cần cho cô cảm giác an toàn, bình yên.
Buổi chiều dần trôi, ánh sáng chiếu xiên qua cửa kính, rọi lên bàn tay họ đang khẽ chạm nhau. An mỉm cười trong lòng, biết rằng đây là bước đầu tiên để cả hai tiến gần hơn, không chỉ trong những ngày nắng mới, mà còn trong những giông bão phía trước.