Sáng thứ Tư, thành phố đón ngày mới bằng một lớp nắng mỏng trải đều lên vỉa hè còn đẫm hơi sương. Hạ An đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô muốn chuẩn bị kỹ, nhất là sau hai ngày thử việc đầy căng thẳng. Trong đầu cô vẫn lặp lại lời Quân dặn: “Khách hàng A rất khó tính. Đừng để sai sót, kể cả nhỏ nhất.”
Cô bật máy, mở bảng kế hoạch đăng bài. Hôm nay có ba bài: 9:00, 11:30 và 15:00. Cô hít một hơi, nhẩm lại quy trình. Mọi thứ có vẻ suôn sẻ, cho đến khi kim đồng hồ chỉ 9:17, một thông báo đỏ hiện lên: “Bài 11:30 đã xuất bản.”
Tim An đập thình thịch. Cô vội mở tab. Đúng là bài số hai đã lên sóng, sớm hẳn hai tiếng. Bài đăng còn chưa hoàn chỉnh, hình ảnh chưa qua bước duyệt cuối cùng. Cô lắp bắp:
— Không… không thể nào…
Đúng lúc đó, Quân đi ngang. Thấy sắc mặt An trắng bệch, anh cau mày:
— Có chuyện gì thế?
An xoay màn hình lại. Giọng cô run rẩy:
— Em… em lỡ ấn nhầm “Publish”… đáng lẽ phải “Schedule”...
Quân im lặng một thoáng, rồi kéo ghế ngồi xuống. Anh thao tác nhanh, kiểm tra log, rồi gật đầu:
— Đúng, em nhấn nhầm nút. Được rồi, không sao, để anh gọi khách.
— Không, để em chịu trách nhiệm…
— Anh sẽ nói. — Giọng Quân dứt khoát. — Việc của em là xử lý hậu quả ngay: pin lại bài 9:00 lên đầu, tạo story thông báo “Bài quà tặng sẽ nhắc lại lúc 11:30”, và chuẩn bị caption khác để biến sai sót thành cơ hội.
An nuốt nước bọt. Cô gõ điên cuồng, tay run đến mức gõ sai mấy lần. Trong group chat nội bộ, sếp brand khách A nhảy vào: “Tại sao bài đăng sai giờ? Ai phụ trách?” Quân trả lời ngay: “Tôi. Đang xử lý, cho tôi 15 phút.”
Mười lăm phút căng thẳng kéo dài như cả tiếng đồng hồ. An ngồi như trên đống lửa, vừa làm theo chỉ dẫn vừa tự trách mình. Qua lớp kính mờ của phòng họp, cô thấy Quân nói chuyện với khách. Anh nhận hết lỗi về mình, không hề nhắc đến tên cô.
Khoảng 12 giờ, mọi việc tạm lắng. Mini game mà cô thêm vào bài viết vô tình khiến lượng bình luận tăng cao. Khách hàng dịu giọng: “Tạm ổn. Giữ nhịp này.”
An thở phào, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Cô lí nhí khi Quân quay lại:
— Em xin lỗi…
— Không sao. — Quân đặt chai nước lên bàn cô. — Nhưng nhớ kỹ: từ giờ tập mô phỏng thao tác mười lần trước khi đăng thật. Nhầm một lần được coi là mới, nhầm lần hai thì không còn là lý do.
An gật mạnh. Cô cảm thấy xấu hổ nhưng cũng biết ơn. Lần đầu tiên, cô hiểu sâu sắc rằng trong công việc, sai sót nhỏ cũng có thể tạo ra vết nứt lớn.
Buổi trưa, An không nuốt nổi cơm hộp. Cô ra ban công, đứng nhìn dòng xe cuồn cuộn. Trong đầu vẫn văng vẳng câu “Ai phụ trách?”. Một tiếng thở dài bật ra, nhưng ngay lập tức, điện thoại rung lên. Tin nhắn từ mẹ: “Con ăn trưa chưa? Làm việc có ổn không?”
An mím môi, trả lời ngắn gọn: “Ổn. Con đang học thêm nhiều điều mới.”
Gõ xong, mắt cô cay cay. Cô không muốn để mẹ lo lắng.
Tan ca, trời bất ngờ đổ mưa. Những hạt mưa mảnh như kim xuyên qua không khí oi ả. An không gọi xe về thẳng trọ, mà bước chân vô thức đưa cô đến “Tĩnh”.
Quán lặng lẽ, ánh đèn vàng phủ lớp ấm áp lên không gian. Mùi cà phê rang lan tỏa, hòa lẫn tiếng nhạc jazz trầm bổng. Khang vẫn ở quầy, tay lau ly, ánh mắt chăm chú.
An ngồi xuống bàn quen, không gọi món. Chưa đầy năm phút sau, Khang đặt trước mặt cô một ly cacao nóng, không nói không rằng.
An ngạc nhiên:
— Tôi… đâu có gọi?
— Nhìn mặt chị là biết hôm nay không hợp cà phê. — Khang đáp ngắn gọn.
Cô bật cười khẽ, cảm giác căng thẳng suốt cả ngày tan đi đôi chút. Cô nhấp một ngụm, vị ngọt nhẹ lan tỏa, ấm áp xuống tận ngực.
— Hôm nay tôi làm hỏng việc. — An buột miệng. — Sai một cái nhỏ thôi mà suýt nữa khiến cả dự án đổ bể.
Khang ngẩng lên, ánh mắt sâu và yên:
— Lỗi nhỏ cũng quan trọng. Nhưng không ai không từng sai. Quan trọng là chị có đứng dậy sửa hay ngồi đó mà tự trách mãi thôi.
An sững người. Những lời đơn giản ấy lại khiến cô như được ai gỡ hộ một nút thắt. Cô mỉm cười, khẽ gật đầu:
— Ừ. Tôi sẽ sửa.
Cả hai im lặng, chỉ còn tiếng mưa rơi ngoài hiên. Nhưng sự im lặng ấy không gượng gạo, mà giống như một khoảng bình yên sau bão.
Khi ra về, An đứng dưới hiên, ngập ngừng mở ô. Khang cũng bước ra, tay cầm túi rác. Anh gật đầu:
— Ngày mưa… đi chậm thôi.
An thoáng bất ngờ, rồi bật cười:
— Tôi sẽ nhớ.
Cô rảo bước, tiếng mưa rơi trên ô hòa cùng nhịp tim đã nhẹ nhõm hơn. Trong lòng cô, dù công việc còn nhiều thử thách, thì ít nhất, ở góc nhỏ mang tên “Tĩnh”, cô biết mình vẫn có thể tìm thấy một ly cacao nóng và một ánh mắt khiến trái tim yên bình.