nếu anh không ngại, em sẽ yêu anh mãi

Chương 3: Một dự án, hai người


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Hạ Du bước vào công ty với tâm trạng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. Cô biết hôm nay là ngày chính thức cô và Lục Ngạn Thâm sẽ bắt tay vào dự án khu chung cư cao cấp – dự án lớn nhất mà công ty cô từng đảm nhận từ trước đến nay.

Điều khiến Hạ Du vừa vui vừa lo lắng là cô sẽ phải làm việc trực tiếp cùng anh, người đàn ông có tiếng là lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng cũng cực kỳ khó tính. Cô tự nhủ: “Em phải thật tập trung, đừng vụng về nữa… nhưng sao tim em cứ đập loạn lên thế này?”

Khi bước vào phòng họp, Hạ Du đã thấy anh đứng trước bản vẽ sơ đồ dự án, ánh mắt dõi theo từng chi tiết, từng số liệu một cách tỉ mỉ. Bộ vest đen vừa vặn, đôi tay mạnh mẽ nhưng khéo léo cầm thước và bút vẽ khiến anh toát lên vẻ khí chất vừa lạnh lùng vừa thu hút.

“Chào buổi sáng, Hạ Du,” anh nói, giọng trầm nhưng đủ ấm để cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Chào buổi sáng… anh,” cô đáp, cố gắng không run rẩy.

Anh gật đầu, rồi nhanh chóng quay lại bản đồ dự án. “Hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau xem xét chi tiết mặt bằng, ánh sáng, màu sắc và cả bố trí nội thất. Tôi muốn mọi thứ hoàn hảo nhất.”

Hạ Du hít một hơi thật sâu, mở laptop ra, sẵn sàng ghi chú từng ý kiến. Cô tự nhủ: “Phải tập trung, đây là cơ hội để em chứng tỏ năng lực. Anh Lục không chỉ nghiêm khắc, mà còn cực kỳ chuyên nghiệp.”

Cuộc họp bắt đầu, anh đưa ra những yêu cầu chi tiết về diện tích phòng, ánh sáng tự nhiên, cách bố trí khu vườn trong nhà, và cả màu sắc chủ đạo của tòa nhà. Hạ Du chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra các ý tưởng sáng tạo về không gian xanh, ánh sáng dịu và các chi tiết trang trí tinh tế.

Anh nhìn cô, nhíu mày: “Ý tưởng này khá tốt. Nhưng nếu thêm một chút ánh sáng tự nhiên ở khu vực hành lang, sẽ tạo cảm giác rộng rãi hơn. Cô nghĩ sao?”

Hạ Du nhanh chóng ghi chú, mắt sáng lên: “Dạ… em nghĩ nếu kết hợp thêm các khung kính và cây cảnh nhỏ, sẽ vừa tận dụng ánh sáng vừa tạo điểm nhấn xanh mát.”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu hơn: “Rất hợp lý. Cô có năng khiếu quan sát và cảm nhận ánh sáng tốt. Hãy phát triển ý tưởng này.”

Trong lúc cô đang ghi chú, Hạ Du vô tình đánh rơi bút chì xuống sàn. Cô cúi người nhặt lên, nhưng lại vô tình va phải cốc nước vừa đặt trên bàn. Cái tiếng lách tách khi nước rơi xuống bàn khiến cô tái mặt.

Anh quay sang nhìn, giọng trầm trầm nhưng không giận: “Cô còn vụng về lắm.”

Hạ Du đỏ mặt, nuốt một ngụm nước bọt: “Dạ… em xin lỗi…”

Anh nhấc cốc nước, thấm một chút bằng khăn giấy và đặt lại cẩn thận: “Không sao. Chỉ cần cẩn thận hơn là được. Nhưng tôi thích cô làm việc nghiêm túc và tập trung.”

Hạ Du thầm nghĩ: “Anh ấy… không hề khó chịu, thậm chí còn giúp em… sao mà trái tim em cứ nhảy loạn lên thế này?”

Buổi sáng trôi qua nhanh chóng. Hai người vừa thảo luận về bố trí nội thất, vừa bàn luận về ánh sáng và màu sắc. Mỗi lần anh nhắc nhở hay khen ngợi, Hạ Du đều cảm thấy một niềm vui nhỏ len lỏi trong lòng. Không chỉ là sự hài lòng khi hoàn thành công việc, mà còn là cảm giác được quan tâm và để ý.

Đến giờ nghỉ trưa, Hạ Du ngồi tại bàn làm việc, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Cô bất giác nhớ về bó hoa ly trắng hôm trước – món quà đầu tiên anh để lại – và mỉm cười. Cô không ngờ rằng từ một bó hoa đơn giản, cô lại cảm thấy một sự gần gũi, một sự quan tâm vô hình mà cô chưa từng trải qua.

Buổi chiều, hai người cùng đi khảo sát khu đất dự án. Dưới ánh nắng nhẹ của thành phố, Hạ Du mặc bộ đồ công sở giản dị nhưng vẫn tỏa ra vẻ duyên dáng, còn anh vẫn bảnh bao với vest, nhưng tháo bỏ áo khoác để tiện di chuyển.

Khi đến khu đất, Hạ Du ngạc nhiên trước quy mô dự án. Những tòa nhà đang thi công, những công nhân hối hả, cùng với hàng loạt thiết bị máy móc hiện đại, tạo nên một bầu không khí vừa áp lực vừa hứng khởi.

Anh dẫn cô đi từng khu vực, giải thích chi tiết về mặt bằng, hướng ánh sáng, vị trí cây xanh, và cả cách bày trí nội thất cho từng căn hộ mẫu. Hạ Du ghi chú cẩn thận, vừa lắng nghe, vừa quan sát kỹ càng.

Đến một khu vực hành lang chưa hoàn thiện, Hạ Du vô tình vấp phải một viên gạch lỏng. Cô chới với, suýt ngã, nhưng ngay lập tức, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cô.

“Cẩn thận,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm, mắt nhìn thẳng vào cô như muốn đảm bảo cô không sao.

Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… cảm ơn anh.”

Anh nhíu mày, nhưng nụ cười thoáng hiện trên môi: “Cô phải để ý từng bước chân. Đây không phải lúc lơ đãng.”

Cô lặng lẽ thở phào, tay vẫn bị anh giữ nhẹ. Trong lòng, một cảm giác vừa hồi hộp vừa an toàn lan tỏa. Hạ Du nhận ra rằng mỗi cử chỉ quan tâm dù nhỏ, cũng khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ.

Sau khi khảo sát xong, họ cùng ngồi lại trên một băng ghế gần khu vườn nhỏ của dự án. Anh mở bản vẽ, giải thích cho cô chi tiết các khu vực cây xanh, ánh sáng tự nhiên, và hướng nắng chiếu vào từng căn hộ.

Hạ Du chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi: “Nếu chúng ta thêm những chậu hoa ly trắng ở hành lang, sẽ tạo cảm giác dịu mắt hơn, đúng không anh?”

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Ý tưởng tốt. Tôi thích cô chú ý đến chi tiết nhỏ như vậy.”

Cô cười, lòng nhẹ nhõm. “Em… em chỉ nghĩ nếu làm đẹp hơn một chút, cư dân sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”

Anh nhíu mày, nhưng nụ cười vẫn ở trên môi: “Cô có tấm lòng quan tâm. Điều này quan trọng trong thiết kế, không chỉ kỹ thuật mà còn cảm xúc.”

Chiều dần buông, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng cả khu vườn. Hạ Du đứng dậy, hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí trong lành. Anh đứng cạnh, ánh mắt nhìn cô dịu dàng nhưng sắc bén, như muốn đọc thấu từng suy nghĩ.

“Ngày đầu tiên cùng nhau, cô làm tốt,” anh nói, giọng trầm ấm. “Nhưng cô còn vụng về, nhớ chú ý cẩn thận từng chi tiết. Tôi không muốn thấy lỗi lặp lại.”

Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… sẽ cẩn thận hơn.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi gật đầu: “Tốt. Ngày mai, chúng ta tiếp tục với phần bố trí nội thất chi tiết. Chuẩn bị kỹ càng nhé.”

Trên đường trở về, Hạ Du ngồi trong taxi, bó hoa ly trắng hôm trước đặt cạnh, mắt lấp lánh suy nghĩ về anh. Cô nhận ra, không chỉ là công việc, mà còn là cảm giác gần gũi, rung động mà cô chưa từng trải qua.

Về đến phòng trọ, cô đặt laptop lên bàn, lặng lẽ mở bản vẽ ra xem lại. Mỗi chi tiết, mỗi màu sắc, mỗi ánh sáng mà anh chỉ ra đều khiến cô cảm thấy vừa học hỏi vừa thích thú. Cô mỉm cười một mình: “Có lẽ… em sẽ thích dự án này hơn em tưởng… vì anh cũng tham gia.”

Đêm xuống, thành phố lên đèn, Hạ Du ngồi bên cửa sổ nhỏ, ánh sáng vàng chiếu lên khuôn mặt, USB và bản vẽ trên bàn. Cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay, một bó hoa, một cuộc họp, một chuyến khảo sát… tất cả đều khiến em thấy gần anh hơn. Em không biết mình có thể kiềm chế trái tim đến đâu, nhưng em biết một điều: em muốn được cùng anh trải qua từng khoảnh khắc như thế này.”

Và như vậy, ngày đầu tiên của dự án khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, một câu chuyện ngọt ngào vừa chớm nở. Cô nhận ra, làm việc cùng anh không chỉ là cơ hội học hỏi, mà còn là cơ hội để trái tim cô được rung động, để mỗi ngày trôi qua đều trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×