nếu anh không ngại, em sẽ yêu anh mãi

Chương 4: Nụ cười trong thang máy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai của dự án, Hạ Du bước vào công ty với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô đã chuẩn bị kỹ càng cho buổi họp buổi sáng: tất cả bản vẽ, tài liệu và cả ý tưởng mới cho khu vực nội thất đều được sắp xếp gọn gàng trong cặp. Nhưng trái tim cô lại nhảy nhót bất thường mỗi khi nghĩ đến việc sẽ gặp Lục Ngạn Thâm, người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại mang một sự ấm áp khiến cô khó quên.

Cô hít một hơi thật sâu, bước vào thang máy để lên tầng nơi phòng họp. Trong khoảnh khắc thang máy cửa vừa khép lại, Hạ Du bỗng thấy một bóng người quen thuộc đang đứng đó. Tim cô bất giác đập nhanh.

“Chào buổi sáng, Hạ Du,” giọng trầm ấm cất lên, mang theo sự ấm áp như ánh nắng ban mai.

Cô lắp bắp: “Chào… anh… ạ.” Mặt cô đỏ bừng, không chỉ vì ngại ngùng mà còn vì tim đập nhanh trước sự xuất hiện bất ngờ của anh.

Anh nhìn cô, nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, đôi mắt dịu dàng hơn hẳn những phút nghiêm nghị trong phòng họp: “Hôm nay dự án sẽ tiếp tục, nhưng trước khi bắt đầu, chúng ta có vài phút để chuẩn bị riêng.”

Hạ Du cúi đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… vâng ạ.” Nhưng cô không thể ngăn trái tim mình nhảy loạn nhịp, từng nhịp đập như hòa vào cảm giác hồi hộp dễ chịu khi đứng gần anh.

Thang máy bắt đầu di chuyển, tiếng máy êm ái vang lên đều đều. Cô cố gắng nhìn vào bản vẽ trong tay, nhưng ánh mắt lại liên tục lướt về phía anh. Lục Ngạn Thâm đứng bên cạnh, tay cầm hồ sơ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nhưng đôi lúc lại liếc sang cô với một nụ cười nhẹ như muốn chia sẻ điều gì đó.

Khoảnh khắc ấy, thang máy nhỏ bỗng trở nên gần gũi hơn bao giờ hết. Không gian dường như thu hẹp, chỉ còn lại hai người, hai trái tim đang lặng lẽ cảm nhận nhau. Hạ Du tự nhủ: “Chỉ vài phút thôi, nhưng sao em lại cảm giác cả thế giới này đều ngừng lại?”

Bất ngờ, thang máy rung nhẹ một cái khi dừng ở tầng giữa. Hạ Du giật mình, tay run run bám vào tay vịn. Anh nhanh chóng đưa tay ra, giữ nhẹ nhưng chắc chắn: “Không sao, bình tĩnh.”

Cô nhìn vào mắt anh, thấy ánh nhìn dịu dàng, ấm áp, tim như tan chảy. “Dạ… em… em cảm ơn anh.”

Anh mỉm cười, ánh mắt vẫn dịu dàng: “Không có gì. Chỉ cần cô cẩn thận, không muốn thấy cô bị thương.”

Hạ Du đỏ mặt, cúi xuống, cố gắng giấu đi sự rung động trong lòng. Nhưng cô không khỏi thầm nghĩ: “Anh… anh thực sự khác với những người em từng gặp. Vừa nghiêm nghị, vừa ấm áp… sao mà trái tim em lại bị hút đến vậy?”

Thang máy tiếp tục di chuyển, hai người đứng cạnh nhau, khoảng cách vừa đủ để cảm nhận hơi thở nhưng không quá gần. Cô cố gắng tập trung vào bản vẽ trong tay, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc về anh. Anh nở một nụ cười nhẹ, như thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ rối bời trong lòng cô.

Khi thang máy dừng ở tầng phòng họp, anh bước ra trước, rồi quay lại nhìn cô: “Cô sẵn sàng chưa?”

Cô cúi đầu, mỉm cười ngượng ngùng: “Dạ… em sẵn sàng.”

Trong suốt buổi họp buổi sáng, Hạ Du cảm giác trái tim mình cứ loạn nhịp mỗi khi anh nhìn cô, mỗi khi anh gật đầu với ý tưởng của cô, và mỗi khi anh dịu dàng chỉnh sửa một chi tiết trong bản vẽ. Anh không chỉ là tổng giám đốc nghiêm nghị mà còn là một người đàn ông tinh tế, biết quan sát, biết lắng nghe và biết cách tạo cảm giác an toàn cho người khác.

Buổi trưa, Hạ Du quyết định ăn nhẹ tại quán cà phê gần công ty. Cô chọn một bàn gần cửa sổ, ánh nắng chiếu qua tán cây ngoài đường tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên bàn. Cô lặng lẽ nhìn ly cà phê, lòng nghĩ về buổi sáng vừa qua.

Đúng lúc đó, bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa quán. Lục Ngạn Thâm bước vào, vẻ nghiêm nghị thường thấy nhưng ánh mắt dịu dàng khi nhìn cô khiến cô không khỏi bất ngờ.

“Chào buổi trưa, Hạ Du,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Chào… anh.”

Anh tiến tới, ngồi đối diện cô, đặt ly cà phê xuống bàn: “Tôi thấy cô làm việc buổi sáng khá tốt. Có vài điểm tôi muốn trao đổi thêm.”

Hạ Du nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng len lỏi trong tim. Cô khẽ gật đầu: “Dạ… em nghe anh.”

Họ trao đổi về các chi tiết nhỏ trong bản vẽ, ánh mắt họ đôi lúc chạm nhau, ánh sáng trong quán cà phê khiến mọi thứ trở nên dịu dàng và ấm áp. Hạ Du nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà còn là cảm giác gần gũi, rung động khi ở bên anh.

Sau bữa trưa, họ quay lại công ty. Trên đường đi, thang máy lại trở thành nơi họ vô tình ở gần nhau. Lần này, Hạ Du cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh chợt nở nụ cười, khiến cô không thể nào tránh được sự rung động trong lòng.

“Khi cô làm việc tập trung, trông cô rất khác,” anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Cô đỏ mặt, lắp bắp: “Dạ… em… em chỉ muốn hoàn thành tốt công việc.”

Anh gật đầu, ánh mắt thoáng dịu: “Tôi biết. Nhưng đừng quên dành thời gian quan sát, cảm nhận. Đôi khi chi tiết nhỏ lại quan trọng hơn tất cả.”

Hạ Du lặng lẽ gật đầu, trái tim vừa loạn nhịp vừa hạnh phúc. Cô nhận ra, không chỉ là dự án, mà chính anh đang khiến cô chú ý hơn từng chi tiết, từng bước đi, từng cử chỉ của bản thân.

Chiều tối, khi họ hoàn tất buổi làm việc, Hạ Du chuẩn bị rời công ty thì nhận được lời nhắn từ anh:

“Ngày mai có thể đến sớm một chút không? Tôi muốn trao đổi thêm một vài chi tiết thiết kế.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em sẽ đến đúng giờ.”

Trên đường về, Hạ Du tự nhủ: “Ngày hôm nay… chỉ là vài phút trong thang máy, một buổi họp, một buổi trưa cà phê… nhưng sao mọi thứ lại khiến em rung động như vậy?”

Về đến phòng trọ, cô đặt ly cà phê xuống bàn, nhìn ra cửa sổ. Thành phố lúc này rực sáng, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên những mái nhà. Cô thở dài, ánh mắt nhìn bó hoa ly trắng hôm trước: “Ngày hôm nay, em nhận ra, trái tim mình không còn bình thường nữa. Anh… anh đã khiến mọi khoảnh khắc đều trở nên đặc biệt.”

Hạ Du nhắm mắt, mỉm cười. Cô biết, nụ cười trong thang máy, ánh mắt dịu dàng, sự quan tâm nhỏ bé… tất cả đều là những dấu hiệu đầu tiên của một chuyện tình ngọt ngào, đầy bất ngờ và ấm áp.

Cô thầm nhủ: “Nếu định mệnh bắt đầu từ những khoảnh khắc giản dị như thế này, em sẽ trân trọng từng giây từng phút. Bởi mỗi ngày ở bên anh, dù chỉ vài phút, đều là điều đặc biệt mà em chưa từng trải qua.”

Ngày hôm nay khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, một câu chuyện tình ngọt ngào vừa chớm nở. Cô nhận ra, làm việc cùng anh không chỉ là cơ hội học hỏi mà còn là cơ hội để trái tim cô được rung động, để từng khoảnh khắc trôi qua đều trở nên đáng nhớ, và để mỗi ngày trong công việc trở thành những kỷ niệm ngọt ngào mà cô chưa từng nghĩ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×