Sáng sớm hôm thứ Ba, Hạ Du thức dậy với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô biết hôm nay sẽ là một ngày quan trọng với dự án, nhưng trái tim cô vẫn không ngừng rung động mỗi khi nghĩ về anh. Hương thơm dịu nhẹ của bó hoa ly trắng hôm trước vẫn còn vương trên bàn, làm không gian phòng trọ trở nên ấm áp và thân thuộc lạ thường.
Cô đứng bên cửa sổ, nhìn ánh nắng ban mai chiếu qua tán cây ngoài phố. Trong lòng, Hạ Du tự nhủ: “Ngày hôm nay, em sẽ cố gắng hoàn thiện mọi chi tiết cho dự án… nhưng sao em lại háo hức gặp anh đến vậy?”
Trên đường đến công ty, Hạ Du cẩn thận kiểm tra lại bản vẽ trên tablet. Cô muốn chắc chắn mọi thứ đều chính xác, từng chi tiết ánh sáng, màu sắc, từng khu vực nội thất đều được chuẩn bị chu đáo. Cô biết, anh là người nghiêm khắc, từng chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Khi bước vào văn phòng, Hạ Du đã thấy anh đứng tại bàn tiếp khách, mắt hướng ra cửa sổ, tay cầm hồ sơ. Anh mặc vest xanh đậm, cà vạt đơn giản nhưng thanh lịch, ánh mắt dõi theo mọi chuyển động xung quanh như thể đang quan sát từng chi tiết nhỏ nhất.
Anh quay sang nhìn cô, nụ cười nhẹ hiện lên: “Chào buổi sáng, Hạ Du. Hôm nay cô đã chuẩn bị kỹ càng chưa?”
Cô gật đầu, mỉm cười: “Dạ… em đã chuẩn bị xong ạ.” Trái tim cô đập nhanh, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh đưa tay cầm tablet, lướt qua bản vẽ của cô: “Ý tưởng của cô hôm qua khá tốt. Nhưng hôm nay, chúng ta sẽ đi sâu hơn vào bố trí chi tiết nội thất, đặc biệt là khu vực phòng khách và hành lang chính. Tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”
Hạ Du mở sổ tay, ghi chép từng lời anh nói. Cô biết, anh không chỉ nghiêm khắc mà còn tinh tế, biết quan sát và hướng dẫn cô từng chi tiết nhỏ. Điều đó khiến cô vừa lo lắng, vừa hào hứng đến mức khó tả.
Buổi sáng trôi qua trong nhịp điệu làm việc chăm chú. Anh hướng dẫn cô cách bố trí ánh sáng hợp lý, lựa chọn màu sắc chủ đạo, cách sắp xếp nội thất để tạo cảm giác rộng rãi và thoải mái. Mỗi khi anh gật đầu với ý tưởng của cô, trái tim Hạ Du lại nhảy lên một nhịp, khiến cô không thể không mỉm cười.
Đến giờ nghỉ trưa, Hạ Du quyết định đi bộ quanh khuôn viên công ty để thư giãn. Cô cầm bó hoa ly trắng trong tay, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian.
Đúng lúc đó, Lục Ngạn Thâm bước ra từ cửa kính, đứng cách cô chỉ vài bước. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cà phê, ánh mắt nhìn cô dịu dàng.
“Chào buổi trưa, Hạ Du,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm.
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Chào… anh.”
Anh tiến đến gần, đưa tay chỉ về bó hoa ly trắng: “Cô vẫn giữ bó hoa hôm qua. Tôi thấy thích cách cô trân trọng từng điều nhỏ nhặt.”
Hạ Du lúng túng, mắt cúi xuống: “Dạ… em chỉ thấy… nó đẹp… và… em thích…”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Đúng, và chính những điều nhỏ bé như thế lại tạo nên hạnh phúc. Cô biết không, ly trắng tượng trưng cho sự tinh khiết và thuần khiết. Nó khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng và yên tâm.”
Cô nhìn anh, trái tim rung động: “Em… em không ngờ anh lại biết nhiều về hoa như vậy.”
Anh nhún vai, giọng trầm trầm: “Không nhiều lắm, nhưng tôi để ý những điều khiến người khác cảm thấy tốt. Và hôm nay, tôi nhận ra cô thích ly trắng, nên tôi nghĩ nó phù hợp.”
Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu mỉm cười. Cô nhận ra rằng, không chỉ là lời nói, mà cả cách anh quan sát, chú ý từng chi tiết nhỏ đều khiến cô cảm thấy ấm áp và gần gũi.
Buổi chiều, họ tiếp tục khảo sát các căn hộ mẫu. Khi bước vào phòng khách mẫu, Hạ Du chỉ ra những chi tiết cô muốn chỉnh sửa: ánh sáng, màu sắc, và cách bố trí ghế sofa để tận dụng ánh sáng tự nhiên. Anh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, thỉnh thoảng đặt câu hỏi chi tiết, khiến cô cảm thấy được tôn trọng và đánh giá cao.
Khi đi đến khu vực hành lang, Hạ Du bất ngờ nhận ra mùi hương nhẹ thoang thoảng, giống hương hoa ly trắng hôm trước. Cô ngạc nhiên, rồi nhìn quanh, thấy anh đứng cách đó không xa, ánh mắt thoáng dịu dàng.
“Anh… anh dùng hương hoa ly trắng để tạo cảm giác dễ chịu cho cư dân sao?” cô hỏi, vừa tò mò vừa bối rối.
Anh cười nhẹ: “Cô nhận ra à. Tôi muốn mỗi bước chân trong hành lang đều khiến người ta cảm thấy thoải mái và thư giãn. Và tôi biết cô thích ly trắng, nên…” Anh dừng lại, ánh mắt nhìn cô: “…tôi muốn cô cảm thấy dễ chịu.”
Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không khỏi mỉm cười. Trái tim cô rung động mạnh mẽ, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhận ra rằng, không chỉ là dự án, mà còn là sự quan tâm, để ý đến từng chi tiết nhỏ, khiến cô cảm thấy đặc biệt và gần gũi hơn bao giờ hết.
Sau khi khảo sát xong, hai người cùng ngồi nghỉ ở khu vực sân vườn nhỏ của dự án. Anh cầm tablet, chỉnh sửa một vài chi tiết nội thất, còn Hạ Du ghi chú những điểm quan trọng.
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiều chiếu qua tán cây, tạo nên những vệt sáng vàng nhạt trên mặt bàn. Hạ Du nhìn anh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cô thầm nhủ: “Anh… anh thực sự khác với những người em từng gặp. Không chỉ nghiêm nghị, mà còn tinh tế và ấm áp…”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô có biết không, mỗi lần cô chú ý đến chi tiết, tôi đều thấy vui. Không chỉ vì công việc mà còn vì cô… trân trọng từng điều nhỏ bé.”
Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu: “Em… em chỉ muốn làm tốt công việc…”
Anh gật đầu, nụ cười thoáng hiện: “Tôi biết. Nhưng đôi khi, những chi tiết nhỏ cũng có thể nói lên nhiều điều về con người. Và tôi thích cách cô quan tâm đến mọi thứ.”
Trên đường về công ty, Hạ Du không ngừng nghĩ về anh, về nụ cười, ánh mắt và cả hương hoa ly trắng thoang thoảng. Cô nhận ra rằng, từ một bó hoa đơn giản, một vài cử chỉ quan tâm, trái tim cô đã bắt đầu rung động, và cảm giác ấy ngày càng mạnh mẽ hơn.
Về đến phòng trọ, Hạ Du đặt tablet và bản vẽ lên bàn, ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng nhạt chiếu lên bó hoa ly trắng. Cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay… mọi thứ dường như trở nên đặc biệt. Một bó hoa, một vài câu nói, một ánh mắt dịu dàng… tất cả đều khiến em cảm thấy hạnh phúc.”
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương hoa lan tỏa quanh phòng. Trái tim cô rung động, không chỉ vì công việc, mà còn vì những khoảnh khắc gần gũi, ấm áp với anh.
Hạ Du nhận ra rằng, không chỉ là dự án, mà chính những chi tiết nhỏ bé – một nụ cười, một ánh mắt, một hương hoa – đã dần dần kết nối hai trái tim, mở ra một câu chuyện tình ngọt ngào, đầy bất ngờ và ấm áp.
Cô thầm nhủ: “Nếu định mệnh bắt đầu từ những điều giản dị như thế này, em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc. Bởi mỗi ngày bên anh, dù chỉ một chút, đều là điều đặc biệt mà em chưa từng trải qua.”
Ngày hôm nay khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, một câu chuyện tình ngọt ngào vừa chớm nở. Cô nhận ra rằng, làm việc cùng anh không chỉ là cơ hội học hỏi, mà còn là cơ hội để trái tim cô rung động, để từng khoảnh khắc trôi qua đều trở nên đáng nhớ, và để mỗi ngày trong dự án trở thành những kỷ niệm ngọt ngào mà cô chưa từng nghĩ tới.