Chiều hôm đó, sau một ngày dài làm việc căng thẳng, Hạ Du bước ra khỏi văn phòng với tâm trạng vừa mệt mỏi vừa hồi hộp. Cô nghĩ về anh, về những khoảnh khắc buổi sáng trong thang máy, những câu trao đổi tinh tế trong phòng họp, và cả hương hoa ly trắng thoang thoảng trong phòng mẫu. Tất cả đều khiến tim cô nhảy nhót, vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Khi cô chuẩn bị bước vào thang máy để về phòng trọ, điện thoại reo. Cô nhìn màn hình, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên: “Anh Lục?”
Cô nhấc máy, giọng run run: “Dạ… chào anh.”
Anh cười nhẹ qua điện thoại, giọng trầm ấm: “Hạ Du, hôm nay cô có muốn đi ăn tối không? Tôi muốn trao đổi một vài chi tiết dự án, nhưng cũng muốn… tạo cơ hội để chúng ta trò chuyện thoải mái hơn.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, tim đập mạnh: “Dạ… vâng ạ… em đồng ý.”
Anh nhắc địa điểm và giờ gặp, rồi dứt máy. Hạ Du đứng một mình trong thang máy, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui sướng tràn ngập. “Một buổi tối… chỉ có hai người… với anh… em không thể tưởng tượng trước đây,” cô thầm nghĩ, mỉm cười.
Buổi tối, Hạ Du đến nhà hàng mà anh đã chọn. Không gian ấm cúng, ánh đèn vàng nhạt, hoa tươi trang trí nhẹ nhàng, nhạc du dương vang lên. Tất cả đều tạo nên một bầu không khí riêng tư, lãng mạn mà cô chưa từng trải qua.
Anh đứng đón cô ngay cửa, nụ cười nhẹ hiện trên môi: “Chào buổi tối, Hạ Du. Cô đi đường có thuận tiện không?”
Cô cúi đầu, mỉm cười: “Dạ… em đi đường bình thường ạ.” Trái tim cô rung động, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc len lỏi trong lồng ngực.
Họ được dẫn đến một bàn gần cửa sổ, nơi ánh đèn ngoài phố phản chiếu lên kính tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Anh kéo ghế cho cô, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Ngồi đi.”
Cô cảm ơn, lòng run rẩy, ánh mắt lấp lánh khi nhìn anh. Họ gọi món, và trong lúc chờ đợi, anh mở đầu câu chuyện một cách tự nhiên: “Hôm nay, cô đã làm việc rất tốt. Tôi thấy cô tiến bộ nhiều so với hôm qua.”
Hạ Du đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… chỉ cố gắng hoàn thành tốt công việc thôi.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi biết. Nhưng không chỉ là hoàn thành công việc, mà còn là cách cô quan tâm đến từng chi tiết nhỏ. Điều đó khiến tôi ấn tượng.”
Cô lặng lẽ mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô nhận ra rằng, không chỉ là dự án, mà chính sự quan tâm tinh tế, những lời nói nhẹ nhàng và ánh mắt dịu dàng của anh đã khiến cô rung động từng ngày.
Khi món ăn được mang ra, họ bắt đầu thưởng thức bữa tối trong không khí thoải mái. Anh chia sẻ về những kinh nghiệm thiết kế, những chi tiết anh từng gặp ở các dự án trước, còn Hạ Du lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt câu hỏi, thỉnh thoảng cười nhẹ khi anh kể chuyện hài hước.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Du nhận ra rằng, bên cạnh công việc, anh còn biết tạo sự thoải mái, biết trò chuyện tinh tế, biết khiến người khác cảm thấy an toàn và vui vẻ. Cô thầm nghĩ: “Anh… thật sự khác… vừa nghiêm nghị, vừa ấm áp, lại vừa biết quan tâm…”
Sau bữa tối, anh đưa cô ra ngoài, nơi ánh đèn phố lung linh chiếu xuống. Không gian yên tĩnh, chỉ còn hai người đứng đối diện nhau. Anh mở lời: “Hạ Du, tôi muốn cô biết… những điều nhỏ bé cô quan tâm, tôi đều nhớ. Không chỉ là công việc, mà cả cách cô chú ý, cách cô quan tâm… Tôi thấy vui và ấm lòng.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, tim đập mạnh: “Em… em không biết nói gì… chỉ biết… cảm ơn anh…”
Anh tiến lại gần, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm nhưng ấm áp: “Không cần nói gì. Chỉ cần cô biết, tôi luôn để ý và trân trọng những điều cô làm. Và… tôi thích nhìn thấy cô vui vẻ.”
Hạ Du lặng người, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự quan tâm chân thành từ một người đàn ông. Mỗi lời anh nói, mỗi ánh mắt anh trao, đều khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ.
Anh nhẹ nhàng đưa tay, chạm vào tay cô, một cử chỉ dịu dàng nhưng đầy ấm áp. “Hạ Du, tôi biết cô mệt sau một ngày dài. Hãy để tôi đưa cô về nhà.”
Cô ngượng ngùng, nhưng trong lòng cảm giác ấm áp và an toàn bao trùm: “Dạ… em… em cảm ơn anh.”
Trên đường trở về, họ im lặng nhưng không hề gượng gạo. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt chạm nhau, đều như lời nói không lời, như những nhịp tim cùng hòa chung. Hạ Du nhận ra rằng, lần đầu tiên cô cảm thấy bình yên khi ở bên một người đàn ông, và trái tim cô đã hoàn toàn bị anh chiếm lấy mà cô không hề hay biết.
Khi đến trước cửa phòng trọ, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay là một ngày tốt đẹp. Cô đã làm việc rất tốt và cũng nên dành chút thời gian cho bản thân. Hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em sẽ nghỉ ngơi. Cảm ơn anh… vì buổi tối hôm nay…”
Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp, giọng trầm: “Không có gì. Tôi thích thấy cô vui vẻ. Ngủ ngon, Hạ Du.”
Cô lặng lẽ khép cửa lại, đứng bên cửa sổ nhìn thành phố lung linh dưới ánh đèn. Trái tim cô rung động không ngừng, nhớ về ánh mắt, nụ cười và cả sự dịu dàng của anh trong suốt buổi tối. Cô nhận ra rằng, không chỉ là dự án, mà chính những khoảnh khắc riêng tư, những câu chuyện nhẹ nhàng, những cử chỉ quan tâm… đã tạo nên những kỷ niệm ngọt ngào và ấm áp, khiến cô không thể nào quên.
Cô đặt bó hoa ly trắng trên bàn, nhìn nó một lần nữa, thầm nhủ: “Nếu định mệnh bắt đầu từ những điều giản dị như thế này, em sẽ trân trọng từng khoảnh khắc, từng nụ cười, từng ánh mắt… bởi mỗi ngày bên anh đều là một câu chuyện đặc biệt, và em muốn giữ mãi những cảm giác này trong trái tim.”
Đêm dần sâu, Hạ Du nằm trên giường, mắt nhắm nhưng không ngủ được. Cô nghĩ về buổi tối, về anh, về sự quan tâm dịu dàng mà anh dành cho cô. Trái tim cô rung động từng nhịp, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô biết, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng sự gần gũi và rung động từ một người đàn ông, và cô không muốn bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Ngày hôm nay khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, câu chuyện ngọt ngào giữa cô và Lục Ngạn Thâm vừa chớm nở mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà chính sự quan tâm, những cử chỉ nhẹ nhàng và khoảnh khắc riêng tư đã kết nối hai trái tim, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn, ấm áp và ngọt ngào.