Ngày thứ Sáu, công ty tổ chức bữa tiệc nhỏ chào mừng dự án khu chung cư cao cấp sắp được khởi công. Không gian phòng tiệc được trang trí nhẹ nhàng nhưng sang trọng, ánh đèn vàng lung linh phản chiếu trên những tấm gương và bàn ăn, tạo nên bầu không khí vừa ấm cúng vừa trang trọng.
Hạ Du đứng trước gương trong phòng trọ, tay cầm chiếc váy xanh pastel vừa vặn, ánh mắt lấp lánh một sự hồi hộp khó tả. Cô tự nhủ: “Hôm nay… em sẽ gặp anh trong một không gian khác, không phải chỉ là văn phòng. Cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức… Sao trái tim em lại nhảy nhót thế này?”
Cô trang điểm nhẹ nhàng, tóc buông lơi qua vai, mỉm cười nhìn mình trong gương. Chiếc váy đơn giản nhưng tinh tế, vừa tôn lên vóc dáng thanh thoát vừa tạo cảm giác dịu dàng nữ tính. Cô biết, hôm nay anh sẽ xuất hiện trong bộ vest đen, lịch lãm và hoàn hảo như mọi khi, nhưng cô vẫn không thể kìm nổi cảm giác bối rối khi nghĩ đến khoảnh khắc gặp anh trước đám đông.
Đến nơi, Hạ Du thấy Lục Ngạn Thâm đã đứng sẵn, trao đổi với vài đồng nghiệp. Anh mặc vest đen, sơ mi trắng, cà vạt màu xám nhạt, ánh mắt sắc bén nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua khiến cô cảm thấy tim đập nhanh. Khi anh quay sang nhìn cô, ánh mắt ấy dừng lại vài giây, như muốn truyền cả sự quan tâm và chú ý mà anh dành cho cô.
“Hạ Du, cô đến rồi,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng vừa đủ để cô nghe thấy rõ.
Cô mỉm cười, cúi đầu: “Dạ… em đến rồi ạ.” Trái tim cô rung động mạnh mẽ, không chỉ vì ánh mắt anh, mà còn vì sự quan tâm tinh tế trong từng cử chỉ.
Bữa tiệc diễn ra trong không khí sôi nổi nhưng không quá ồn ào. Đồng nghiệp cười nói, nâng ly chúc mừng, nhưng Hạ Du lại chỉ tập trung vào anh. Cô quan sát cách anh tương tác, cách anh lắng nghe, đôi khi gật đầu, đôi khi mỉm cười nhẹ, khiến không gian xung quanh như tĩnh lặng lại trong mắt cô.
Khi đến phần phát biểu, anh đứng trên bục, trình bày ngắn gọn về dự án, nhấn mạnh sự hợp tác, tinh thần sáng tạo và trách nhiệm của từng thành viên. Giọng anh trầm ấm, vừa nghiêm túc vừa truyền cảm hứng. Hạ Du nhìn anh, cảm giác tự hào lẫn rung động trào dâng. Cô nhận ra, không chỉ anh là lãnh đạo tài giỏi, mà còn là người đàn ông tinh tế, biết cách quan sát và tạo động lực cho mọi người.
Sau phần phát biểu, tiệc diễn ra với những câu chuyện trò vui vẻ. Hạ Du đứng gần bàn trưng bày các món ăn, tay cầm ly nước, ánh mắt lấp lánh khi nhìn xung quanh. Bỗng nhiên, một đồng nghiệp vô tình va vào cô, khiến ly nước rung rinh. Hạ Du hơi giật mình, nhưng ngay lập tức một bàn tay mạnh mẽ đặt lên tay cô, giữ chắc ly nước:
“Cẩn thận,” giọng trầm ấm vang lên, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… em cảm ơn anh.”
Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt thoáng nụ cười: “Không sao. Chỉ cần cô chú ý một chút, không muốn thấy cô bị thương.”
Cảm giác ấy, một lần nữa, khiến trái tim Hạ Du rung động mạnh mẽ. Cô nhận ra rằng, không chỉ trong văn phòng, mà ngay cả trong bữa tiệc công ty, sự quan tâm tinh tế của anh vẫn luôn hiện diện, khiến cô cảm thấy an toàn và hạnh phúc.
Khi ánh đèn nhấp nháy nhẹ, mọi người bắt đầu trò chuyện theo nhóm nhỏ, Hạ Du vô tình đứng gần anh. Anh nhẹ nhàng di chuyển ghế, tạo khoảng trống cho cô đứng thoải mái, ánh mắt thoáng nhìn cô: “Đứng đây cũng được, nhưng đừng quá gần bàn nhân viên pha chế, họ bận lắm.”
Cô mỉm cười, cảm giác vừa ấm áp vừa ngượng ngùng: “Dạ… em hiểu rồi.”
Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, mỗi hành động nhỏ của anh đều khiến cô cảm thấy đặc biệt. Không chỉ là ánh mắt hay nụ cười, mà còn là sự quan tâm, sự để ý tinh tế đến từng chi tiết trong mọi khoảnh khắc.
Sau đó, một trò chơi nhỏ được tổ chức để mọi người giao lưu. Hạ Du và Lục Ngạn Thâm bị xếp vào cùng một nhóm. Trong khi trò chơi diễn ra, cô nhận ra anh không chỉ nghiêm nghị mà còn hài hước một cách tinh tế. Mỗi lần anh nở nụ cười, ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy rung động mạnh mẽ, vừa hồi hộp vừa vui sướng.
Trò chơi kết thúc, mọi người cười nói vui vẻ, nhưng Hạ Du vẫn đứng bên anh, ánh mắt lấp lánh. Anh nhìn cô, đôi môi thoáng nụ cười: “Cô làm tốt. Không chỉ chú ý đến trò chơi mà còn quan sát đồng đội. Tôi thích cách cô làm việc nhóm.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em… chỉ muốn giúp mọi người thôi.”
Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Tôi biết. Và tôi thích cách cô quan tâm đến mọi người.”
Khi bữa tiệc kết thúc, anh đưa Hạ Du ra ngoài. Không gian bên ngoài yên tĩnh, ánh đèn phố phản chiếu trên mặt đường, tạo nên những vệt sáng lung linh. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Hôm nay, cô đã làm việc và tham gia bữa tiệc rất tốt. Tôi muốn cô biết, tôi để ý tất cả những gì cô làm, từ công việc đến cách cô tương tác với mọi người.”
Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, cúi đầu: “Em… em không biết nói gì… chỉ biết… cảm ơn anh…”
Anh tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng, giọng trầm ấm: “Không cần nói gì. Chỉ cần cô biết, tôi trân trọng và để ý từng khoảnh khắc cô hiện diện. Và… tôi thích thấy cô vui vẻ.”
Cô lặng lẽ mỉm cười, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô nhận ra rằng, mỗi khoảnh khắc bên anh, dù nhỏ bé, đều trở nên đáng nhớ và đặc biệt.
Trên đường trở về phòng trọ, họ đi bên nhau trong im lặng nhưng không hề gượng gạo. Ánh mắt họ đôi lúc chạm nhau, nụ cười thoáng hiện trên môi, và trái tim Hạ Du rung động từng nhịp. Cô thầm nhủ: “Anh… anh thực sự khiến em cảm thấy bình yên và hạnh phúc…”
Khi đến trước cửa phòng trọ, anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Ngày hôm nay là một ngày tốt đẹp. Cô đã làm việc rất chăm chỉ và tham gia bữa tiệc cũng rất tuyệt. Hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Dạ… em sẽ nghỉ ngơi. Cảm ơn anh… vì hôm nay.”
Anh mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Không có gì. Ngủ ngon, Hạ Du.”
Cô khép cửa lại, đứng bên cửa sổ, nhìn thành phố lung linh dưới ánh đèn. Trái tim cô rung động không ngừng, nhớ về ánh mắt, nụ cười và sự quan tâm dịu dàng của anh trong suốt buổi tối. Cô nhận ra rằng, không chỉ là dự án, mà chính những khoảnh khắc riêng tư, những cử chỉ nhẹ nhàng và ánh mắt tình cờ trong bữa tiệc đã kết nối hai trái tim, mở ra một chương mới đầy hứa hẹn và ngọt ngào.
Cô đặt tay lên bó hoa ly trắng trên bàn, thầm nhủ: “Mỗi ngày bên anh, dù chỉ vài khoảnh khắc, đều là điều đặc biệt. Em muốn trân trọng tất cả, giữ mãi trong trái tim mình.”
Ngày hôm nay khép lại, nhưng trong lòng Hạ Du, câu chuyện ngọt ngào giữa cô và Lục Ngạn Thâm lại mở rộng hơn, sâu hơn, và ngọt ngào hơn bao giờ hết. Cô nhận ra rằng, không chỉ là công việc, mà chính sự quan tâm, những ánh mắt, nụ cười và khoảnh khắc riêng tư đã khiến trái tim cô rung động, mở ra một chương tình đầy hứa hẹn.