nếu anh là ánh sáng cuối cùng

Chương 3: Ngôi sao mới nổi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng năm trôi qua, Tống Vi An đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ký ức về Hạ Dư Thần vẫn là một ngọn lửa âm ỉ, nhưng cô học cách giữ nó ở một góc nhỏ trong tim, vừa đủ để ấm áp, vừa đủ để không ảnh hưởng tới quyết định và bước đi của mình. Cô đã tốt nghiệp câu lạc bộ điện ảnh, và nay đang đứng trước cánh cửa rộng mở của giới showbiz, nơi những ánh đèn sân khấu vừa rực rỡ vừa tàn nhẫn.

Ngày đầu tiên ký hợp đồng với công ty quản lý, Vi An cảm nhận được áp lực nặng nề hơn cô tưởng tượng. Văn phòng sang trọng, ánh đèn chói lóa, các nhân viên tư vấn cô từng bước chuẩn bị cho buổi casting. Nhưng bên cạnh sự háo hức, Vi An còn cảm thấy lo sợ: lần đầu tiên cô sẽ phải đối mặt với sự thật rằng không phải ai cũng ủng hộ ước mơ, và thế giới này không dành cho những trái tim nhạy cảm.

Buổi casting đầu tiên là một cảnh quay nhỏ trong bộ phim truyền hình học đường. Vi An được giao vai nữ phụ, một cô gái dịu dàng nhưng bị phản đối trong lớp học. Khi bước vào phòng quay, cô thấy những diễn viên khác – nhiều người đã nổi tiếng, tự tin, ánh mắt sắc lạnh. Cô đứng đó, tay hơi run, trái tim đập nhanh, nhưng vẫn giữ được sự tập trung.

Đạo diễn gật đầu, bảo cô diễn lại cảnh khóc. Vi An nhắm mắt, nhớ về khoảng thời gian cô đứng trước màn hình máy chiếu, ánh mắt Dư Thần nhìn cô đầy quan tâm. Nỗi nhớ ấy khiến nước mắt cô trào ra một cách tự nhiên, nhưng không chỉ là nhớ nhung; đó là sự kiên cường, sự chịu đựng, sự mạnh mẽ đã tích lũy sau những tháng ngày cô đơn và nỗ lực.

Khi cảnh quay kết thúc, đạo diễn nhíu mày: “Được, cảm xúc tốt, nhưng cần kiểm soát nhịp thở, và hãy thử hòa hợp với diễn viên bên cạnh.”

Vi An gật đầu, lấy lại bình tĩnh, bước tiếp. Cô biết, con đường này sẽ không hề dễ dàng.

Ngay sau buổi casting, những lời đồn đoán bắt đầu lan rộng. Một vài diễn viên nổi tiếng trong công ty tỏ thái độ ghen tỵ, tìm cách chèn ép cô: “Mới debut mà đã dám tỏ ra xuất sắc, không sợ bị loại sao?” hay “Cô không hiểu showbiz đâu, đừng mơ mộng quá.”

Nhưng Vi An chỉ mỉm cười, không đáp lại. Trong lòng cô biết rằng, một ngôi sao không chỉ được tạo nên bằng nhan sắc hay danh tiếng, mà bằng chính sự kiên cường và đam mê. Mỗi lời chèn ép, mỗi ánh mắt khinh miệt… với cô, chỉ là một thử thách để chứng minh bản thân.

Ngày quay phim đầu tiên, Vi An bị giao một cảnh khó: một cô gái phải đối mặt với sự phản bội từ bạn thân. Đối với một diễn viên mới, đây là cảnh khó, nhưng Vi An đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Cô lặp đi lặp lại từng động tác, từng ánh mắt, và khi ống kính bắt đầu lăn, cô quên đi tất cả – quên nỗi sợ hãi, quên ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp – chỉ còn lại cảm xúc chân thật.

Đạo diễn thở dài sau cảnh quay: “Tốt, rất tự nhiên. Chỉ cần giữ được cảm xúc này trong các cảnh tiếp theo là được.”

Thành công nhỏ ấy khiến cô cảm thấy tự tin hơn. Cô nhận ra, không cần phải chứng minh với tất cả mọi người, mà chỉ cần chứng minh với chính mình. Và mỗi lần thành công, cô đều nhớ tới ánh mắt Dư Thần, người đã từng khiến cô nhận ra giá trị của chính mình, người đã bước đi nhưng vẫn để lại ánh sáng dẫn lối.

Tuy nhiên, showbiz không bao giờ thiếu thử thách. Một ngày, Vi An nhận được tin nhắn từ quản lý:

"Phim mới có thêm một diễn viên nổi tiếng. Hãy chuẩn bị tinh thần, sẽ có cạnh tranh khốc liệt."

Vi An biết, đối thủ này không chỉ giỏi mà còn khéo léo chơi chiêu, tìm cách hạ bệ cô. Nhưng thay vì sợ hãi, cô coi đây là cơ hội để chứng minh bản lĩnh. Cô tập luyện, nghiên cứu vai diễn, luyện cách diễn xuất sao cho tự nhiên nhất, để không chỉ vượt qua đối thủ mà còn ghi dấu ấn riêng.

Ngày buổi họp báo ra mắt phim, Vi An đứng giữa dàn diễn viên nổi tiếng. Máy quay lia qua, ánh đèn flash chớp liên tục, phóng viên hỏi: “Bạn có cảm thấy áp lực khi đóng vai nữ phụ cạnh các diễn viên kỳ cựu không?”

Vi An mỉm cười, ánh mắt tự tin: “Áp lực là điều không thể tránh khỏi, nhưng đối với tôi, mỗi vai diễn đều là cơ hội để học hỏi và hoàn thiện bản thân.”

Câu trả lời đơn giản nhưng đủ khiến mọi ánh mắt dừng lại. Một vài diễn viên trong phòng thoáng vẻ bất ngờ, một số người thì nhíu mày, nhưng Vi An không bận tâm. Cô biết, kiên cường không phải là không sợ hãi, mà là vượt qua nỗi sợ hãi đó.

Trong những ngày quay phim tiếp theo, Vi An dần tạo được dấu ấn. Cô làm việc chăm chỉ, tôn trọng đồng nghiệp, và không để bất cứ lời chèn ép nào làm chùn bước. Đôi khi cô vẫn nhớ về Dư Thần, tự hỏi liệu anh có còn nhớ cô không, liệu nếu gặp lại, anh có nhận ra ánh sáng mà cô từng giữ trong tim không.

Một lần, khi nghỉ giải lao giữa cảnh quay, Vi An nhìn ra cửa sổ, thấy ánh hoàng hôn rọi qua tòa nhà cao tầng. Cô mỉm cười: “Mình sẽ không bỏ cuộc. Mình sẽ trở thành ngôi sao, không phải để ai công nhận, mà để chính mình tự hào.”

Sự kiên cường của cô dần được công nhận. Một số thành viên trong đoàn phim bắt đầu tỏ thái độ thiện chí, sẵn sàng giúp đỡ, và thậm chí có người còn khen cô: “Cô mới debut mà tinh thần tốt thật. Cứ giữ như vậy, chắc chắn sẽ tiến xa.”

Nhưng sâu thẳm, Vi An vẫn biết, con đường này mới chỉ bắt đầu. Những ánh đèn, những lời khen, những thử thách phía trước… tất cả đều là bài học để cô trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, và chuẩn bị cho những biến cố lớn hơn trong tương lai.

Trong lúc cô đứng trên sân khấu tập luyện, hình ảnh Hạ Dư Thần bỗng hiện ra trong trí nhớ. Nụ cười tinh nghịch, ánh mắt ấm áp, và lời nói năm xưa: “Anh muốn học hỏi từ em về ánh sáng phim.” Cô mỉm cười, tự nhủ: “Anh không còn ở đây, nhưng mình vẫn sẽ làm tốt. Ánh sáng ấy… sẽ là động lực cho mình tiến lên.”

Và khi ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên gương mặt, Vi An cảm nhận được một sức mạnh từ bên trong. Một ngôi sao mới đang dần ló dạng, không phải vì danh tiếng hay tiền bạc, mà vì cô biết giá trị của bản thân, biết kiên cường trước khó khăn, và biết rằng, dù xa cách, ánh sáng năm mười tám tuổi ấy vẫn luôn soi rọi cô.

Buổi quay kết thúc, Vi An đứng lặng trong phòng, tay chạm vào cuốn sổ tay. Cô viết vội những dòng cảm xúc:

"Hôm nay mình đã làm được. Mình đã kiên cường. Dù con đường phía trước còn dài, dù có bao nhiêu thử thách, mình sẽ bước tiếp. Và nếu một ngày gặp lại anh… mình sẽ không còn sợ hãi nữa."

Trong thinh lặng của đêm, Tống Vi An biết, mỗi bước đi hôm nay, mỗi cảnh quay hoàn thành, là một viên gạch xây dựng cho tương lai – một tương lai mà cô tự tin bước đi, với ánh sáng kiên cường của riêng mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×