nếu anh là ánh sáng cuối cùng

Chương 4: Tổng giám đốc trở về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm đó, Tống Vi An vừa bước vào văn phòng công ty quản lý phim, không khí vẫn nhộn nhịp như mọi ngày. Nhưng có điều gì đó khác biệt: các nhân viên đi lại nhanh hơn, ánh mắt chăm chú hướng về phía cửa chính, và những câu nói thầm thì vang lên khẽ khàng, đầy tò mò:

“Nghe nói anh ấy về nước rồi…”

“Chắc chắn là Dư Thần…”

Vi An không hiểu chuyện gì, nhưng linh cảm mách bảo rằng, ngày hôm nay, thế giới của cô sẽ thay đổi. Cô vừa đặt túi xách xuống bàn, chưa kịp hoàn toàn ổn định tinh thần, thì tiếng cửa mở vang lên.

Cánh cửa bật mở, và một bóng người cao lớn xuất hiện trong ánh sáng ban mai. Một người đàn ông với khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt đen láy vẫn tràn đầy sự lạnh lùng pha lẫn tinh nghịch, bước vào phòng.

“Tống Vi An?” Giọng nói trầm, chắc nịch, vang lên trong không gian, khiến mọi hoạt động đều tạm ngưng.

Cô đứng lặng, tim đập mạnh, chân như bị đóng đinh. Hạ Dư Thần – người đã biến mất khỏi cuộc sống cô bảy năm về trước – giờ đây đứng ngay trước mắt. Anh mặc vest lịch lãm, tóc gọn gàng, ánh mắt sắc bén nhưng vẫn chứa một thứ gì đó mà cô không thể gọi tên.

“Dư Thần… anh…” Vi An thốt lên, giọng nghẹn ngào, như thể muốn chắc chắn rằng đây không phải là ảo giác.

Anh nhướng mày, nhưng không cười. “Vâng. Anh đã trở về. Và… anh là tổng giám đốc tập đoàn Duy Thần.”

Tin tức này lan nhanh như cháy rừng. Một tập đoàn giải trí khổng lồ, nơi anh nắm quyền lực tuyệt đối, giờ đang đứng ngay trước mắt cô. Vi An cảm giác tim mình vừa nặng trĩu vừa rối loạn. Anh quay sang nhân viên công ty quản lý, trao đổi vài câu nhanh gọn, sau đó hướng ánh mắt về cô:

“Cô vẫn còn nhớ cách anh từng nói về ánh sáng trong phim chứ?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng vừa đủ để cô nghe rõ.

Vi An cúi đầu, không dám đáp. Cảm giác ấy – vừa quen vừa lạ – khiến cô ngập ngừng. Bảy năm qua, ký ức về anh luôn hiện hữu như ánh sáng mờ nhạt trong tim, nhưng giờ đây, ánh sáng ấy quá rực rỡ, quá gần, khiến cô khó thở.

Sau vài phút im lặng, anh bước đến gần, giọng trầm hơn:

“Cô đã trưởng thành. Trông cô rất khác. Và… tôi sẽ cần cô hợp tác trong một dự án lớn của tập đoàn.”

Vi An ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm, cảm giác vừa vui mừng vừa căng thẳng. Vừa là người cô từng trân trọng, vừa là tổng giám đốc quyền lực – một người có thể quyết định sự nghiệp của cô chỉ với một câu nói.

Ngày hôm đó, Vi An nhận ra rằng, thế giới showbiz không chỉ rực rỡ mà còn tàn nhẫn hơn cô tưởng. Không còn là những thử thách nhỏ lẻ khi debut; giờ đây, cô phải đối mặt với một quyền lực thực sự, người đứng đầu tập đoàn lớn nhất ngành, người mà cô từng yêu mến, nhưng cũng là người có thể dập tắt mọi cơ hội.

Trong các cuộc họp, Dư Thần thể hiện sự lạnh lùng, logic, và tầm nhìn chiến lược khiến mọi người phải nghiêng mình. Vi An đứng đó, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác như trái tim cô vừa nhói vừa xao xuyến. Anh không hề nhắc lại quá khứ, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều khiến cô nhớ về những ngày xưa.

Một buổi chiều, Vi An được giao nhiệm vụ tham gia casting cho một dự án phim lớn của tập đoàn. Cô bước vào phòng họp, nơi Dư Thần đang ngồi ở đầu bàn, vẻ mặt nghiêm nghị, tay cầm hồ sơ. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô cảm giác một luồng điện chạy qua người.

Anh không nói gì, chỉ gật nhẹ, như một lời thừa nhận: “Cô vẫn là Vi An mà tôi từng biết. Nhưng giờ… cô phải chứng minh bản thân.”

Vi An thở dài, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Bảy năm xa cách, bảy năm trưởng thành, cô đã học cách kiên cường. Dù đối mặt với quyền lực, với áp lực và cả ký ức cũ, cô vẫn giữ vững bản thân.

Ngày đầu quay dự án mới, Vi An gặp phải thử thách lớn: một đồng nghiệp nổi tiếng cố tình hạ bệ cô, tạo áp lực trong từng cảnh quay, khiến cô phải diễn xuất dưới tình huống căng thẳng và phức tạp. Mỗi lần đối mặt, cô cảm thấy mắt Dư Thần luôn dõi theo, ánh mắt vừa quan sát vừa nghiêm khắc, như muốn kiểm tra cô.

Nhưng thay vì sợ hãi, Vi An biến nỗi căng thẳng thành động lực. Cô diễn xuất tự nhiên, kết hợp kỹ năng học được, và mang cảm xúc chân thật vào từng phân cảnh. Đạo diễn nhìn cô, gật đầu, và thầm nghĩ rằng cô sẽ là một ngôi sao đầy triển vọng.

Sau buổi quay, Dư Thần lại đứng bên cạnh cô. Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Cô vẫn giữ được kiên cường… và bây giờ, cô sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa.”

Vi An chỉ mỉm cười, không nói gì. Cô biết, lần tái xuất này không chỉ là một cơ hội, mà còn là một thử thách: giữa ký ức và hiện thực, giữa tình cảm và sự nghiệp, cô sẽ phải lựa chọn cách đứng vững và bảo vệ ánh sáng riêng của mình.

Trong những ngày tiếp theo, Vi An dần nhận ra rằng sự hiện diện của Dư Thần không chỉ mang áp lực, mà còn là nguồn động lực. Anh khiến cô phải nỗ lực hơn, trau dồi kỹ năng, hoàn thiện bản thân. Và hơn hết, ánh mắt anh – tuy lạnh lùng nhưng đầy quan sát – luôn nhắc nhở cô: quá khứ chưa từng mất đi, và có thể, một ngày nào đó, hai con người sẽ phải đối mặt với những cảm xúc chưa từng nói ra.

Một buổi tối, khi Vi An đứng trước gương trong phòng trang điểm, nhìn vào hình ảnh bản thân, cô nhủ thầm:

“Anh đã trở lại. Và mình sẽ không để bất cứ điều gì, kể cả ký ức hay áp lực, làm mình lung lay. Mình sẽ mạnh mẽ, vì mình, và vì những ánh sáng mà mình từng giữ.”

Trong thinh lặng của căn phòng, Vi An cảm nhận được một điều rõ ràng: thế giới đã thay đổi, con người đã thay đổi, nhưng ánh sáng năm mười tám tuổi – ánh sáng Dư Thần từng mang đến – vẫn rực rỡ trong tim cô, đủ để dẫn lối cho bước đi phía trước.

Và từ giây phút ấy, mối quan hệ giữa hai con người – một cô gái kiên cường đang vươn lên, và một tổng giám đốc quyền lực vừa trở về – chính thức bắt đầu. Không chỉ là quá khứ, mà là thử thách, là cơ hội, và là những cảm xúc chưa từng được nói ra, đang chờ được thắp sáng trở lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×