nếu anh là ánh sáng cuối cùng

Chương 5: Hợp đồng bị hủy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm ấy, Tống Vi An bước vào văn phòng công ty quản lý với tâm trạng háo hức. Cô chuẩn bị cho buổi ký hợp đồng với dự án phim mới, dự án mà cô từng mơ ước từ khi bắt đầu bước chân vào giới giải trí. Thế nhưng, ngay khi cô mở email từ công ty quản lý, mắt cô dừng lại trên dòng chữ đỏ rực:

"Hợp đồng tạm thời bị hủy. Vui lòng liên hệ lại sau."

Tim cô như ngừng đập một nhịp. Tay run run, cô mở điện thoại gọi ngay cho quản lý:

“Chuyện gì… sao lại hủy hợp đồng?” Vi An hỏi, giọng nghẹn lại.

Quản lý thở dài, vẻ mặt nghiêm trọng. “Vi An… đây không phải lỗi của anh em. Tổng giám đốc Duy Thần trực tiếp ra lệnh hủy. Anh ấy… muốn trì hoãn dự án này.”

Tống Vi An cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Hạ Dư Thần – người cô từng trân trọng, người mà cô từng tin tưởng và nhớ nhung – giờ đây lại chính là người quyết định cắt đứt cơ hội của cô. Cô ngồi xuống ghế, cố gắng trấn tĩnh, nhưng mắt vẫn rưng rưng.

Cả buổi sáng, Vi An chìm trong suy nghĩ. Cô tự hỏi: tại sao anh lại làm vậy? Liệu có phải anh không nhớ cô, hay đã quên đi tất cả? Nhưng cô biết, đây không chỉ là chuyện cá nhân; đây là quyết định của một tổng giám đốc quyền lực, người có thể làm bất cứ điều gì để công ty đạt được lợi ích tối đa.

Chiều hôm đó, Vi An được triệu tập đến văn phòng Dư Thần. Cô bước vào, thấy anh ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô từ đầu đến chân. Không một nụ cười, không một lời chào.

“Vi An,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc nịch, “tôi hủy hợp đồng của cô vì lý do chuyên môn. Dự án này chưa phù hợp với hình ảnh hiện tại của cô.”

Cô nhíu mày, cảm giác vừa bực bội vừa tổn thương. “Anh… chính là người ra lệnh hủy hợp đồng?” Cô hỏi, giọng run run.

Anh gật đầu, không giải thích thêm. “Đúng. Tôi có trách nhiệm đưa ra quyết định tốt nhất cho tập đoàn. Cô nên hiểu điều đó.”

Tim cô đau nhói. Bảy năm qua, cô đã trưởng thành, đã học cách kiên cường, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc lạnh của anh, cô vẫn cảm thấy yếu mềm. “Anh… không cần quan tâm đến cảm xúc của tôi sao? Tôi đã chuẩn bị cho dự án này… Tôi đã hy vọng…”

Anh im lặng, chỉ nhìn cô, như thể đang cân nhắc xem có nên nói ra tất cả hay không. Cuối cùng, anh chỉ nhấn mạnh:

“Đây là công việc. Cảm xúc cá nhân không được phép xen vào quyết định chuyên môn.”

Vi An đứng đó, lặng im, nhưng lòng đầy uất ức. Cô muốn nói: Anh không hiểu, cơ hội này quan trọng với tôi thế nào, nhưng những lời ấy lại nghẹn lại nơi cổ họng. Cô biết, trong môi trường này, nếu phản ứng thái quá, cô sẽ tự đánh mất uy tín.

Rời văn phòng Dư Thần, Vi An bước đi trên hành lang dài, cảm giác nặng trĩu như đất đè lên vai. Cô quay đầu nhìn lại, thấy bóng anh vẫn ngồi sau bàn, gương mặt nghiêm nghị. Một phần trong cô vẫn muốn chạy lại, van xin, nhưng phần khác hiểu rằng… khoảng cách giữa họ giờ không chỉ là không gian, mà còn là quyền lực và sự khác biệt trong thế giới này.

Về phòng, Vi An ngồi một mình, ôm chặt cuốn sổ tay. Cô viết:

"Anh đã trở lại, nhưng không phải để tôi vui mừng. Anh là thử thách lớn nhất, là người có thể dập tắt mọi cơ hội. Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tôi sẽ chứng minh rằng ánh sáng của mình không thể bị xóa nhòa."

Tối hôm đó, Vi An không thể ngủ. Cô nhớ lại những ngày đầu gặp Dư Thần, ánh mắt tinh nghịch, nụ cười ấm áp. Cô tự hỏi, liệu anh có nhớ không, liệu anh có nhận ra rằng chính anh là ánh sáng dẫn dắt cô những năm tháng tuổi trẻ? Nhưng giờ đây, ánh sáng ấy trở nên xa xỉ, đầy thử thách, và đôi khi khiến cô cảm thấy đau đớn hơn bao giờ hết.

Ngày hôm sau, Vi An quyết định hành động. Cô gặp gỡ đạo diễn dự án và cố gắng thuyết phục rằng mình xứng đáng được thử vai. Cô trình bày kỹ năng, kinh nghiệm, và cả tâm huyết cô đã dành cho vai diễn. Những lời nói chân thành của cô khiến đạo diễn chần chừ.

Nhưng quyền lực của Dư Thần vẫn như một bức tường vô hình. “Tôi sẽ cân nhắc,” đạo diễn trả lời, giọng trầm, nhưng ánh mắt lấp lánh nỗi lo sợ. Vi An biết, chỉ cần một quyết định từ tổng giám đốc, mọi nỗ lực của cô sẽ tiêu tan.

Trong những ngày tiếp theo, Vi An phải đối mặt với đủ loại thử thách: đồng nghiệp ghen tỵ, báo chí soi mói, áp lực từ công ty quản lý. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô tập trung vào việc luyện tập, trau dồi kỹ năng, và giữ cho mình sự bình tĩnh trước mọi cám dỗ và chèn ép.

Một buổi tối, khi Vi An đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh bản thân sau một ngày dài làm việc, cô tự nhủ:

“Anh có thể cắt hợp đồng, có thể làm khó tôi, nhưng anh không thể cắt bỏ đam mê, sự kiên cường và ánh sáng trong tôi. Tôi sẽ bước tiếp, vì chính tôi.”

Cũng trong lúc này, Dư Thần ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn bảng báo cáo dự án, ánh mắt thoáng một chút băn khoăn. Anh biết rằng, Vi An không chỉ là một diễn viên mới nổi; cô có tiềm năng, có sự kiên cường mà ít ai có được. Nhưng quyền lực, trách nhiệm và sự nghiêm khắc khiến anh phải giữ khoảng cách.

Khoảng cách giữa hai con người, giữa tình cảm và quyền lực, giữa quá khứ và hiện tại… chính thức được thiết lập. Nhưng cả hai đều biết, ánh sáng mà họ từng chia sẻ không hề mất đi. Nó âm ỉ cháy, đợi thời điểm bùng lên.

Tối hôm đó, Vi An nằm trên giường, mở sổ tay, viết những dòng cuối cùng:

"Bảy năm qua, anh đã đi xa, nhưng giờ anh trở lại, và là thử thách lớn nhất của tôi. Tôi sẽ không lùi bước. Ánh sáng của mình, dù anh có cố che khuất, vẫn sẽ bùng lên. Tôi sẽ làm được. Tôi phải làm được."

Trong thinh lặng của đêm, cô biết rằng cuộc chiến giữa ước mơ và quyền lực, giữa tình cảm và công việc… mới chỉ bắt đầu. Và từ bây giờ, mỗi bước đi của cô, mỗi quyết định, sẽ là minh chứng cho sự kiên cường và ánh sáng riêng mà không ai, kể cả Hạ Dư Thần, có thể tước đi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×