nếu anh là ánh sáng cuối cùng

Chương 6: Cuộc họp báo định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh đèn flash chớp liên tục, tiếng máy ảnh vang lên dồn dập như nhịp tim của Tống Vi An. Cô đứng trên bục họp báo, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ. Bảy năm đã trôi qua kể từ lần cuối cô nhìn thấy Hạ Dư Thần, bảy năm cô nỗ lực, trưởng thành, và bước lên con đường trở thành một ngôi sao mới. Nhưng giờ đây, anh – người từng là ánh sáng đầu đời – lại xuất hiện, quyền lực, lạnh lùng, và đứng trên cùng một sân khấu với cô.

Khi MC giới thiệu: “Và đây là tổng giám đốc tập đoàn Duy Thần – Hạ Dư Thần, người sẽ trực tiếp đồng hành cùng dự án phim…”

Cả phòng họp bùng nổ ánh mắt tò mò. Vi An khẽ thở dài, cố gắng ổn định cơ thể. Và rồi, anh bước ra, cao lớn, vest đen cắt may hoàn hảo, ánh mắt đen láy sắc bén như cũ. Khi nhìn thấy cô, Dư Thần dừng lại một nhịp, ánh mắt lướt qua từ đầu đến chân, dừng lại ở đôi mắt cô – nơi ký ức và hiện tại giao nhau.

Vi An cũng nhìn anh, tim đập mạnh. Những cảm giác năm mười tám tuổi – hồi hộp, rung động, nhớ nhung – bỗng trào dâng, nhưng cô nhanh chóng kìm nén, hít sâu, nhắc nhở bản thân: đây là công việc, không phải ký ức.

MC hỏi: “Cảm giác của cô khi lần đầu gặp lại anh ấy sau bảy năm là gì?”

Vi An nở nụ cười nhẹ, giữ sự bình tĩnh: “Đó là… một cảm giác bất ngờ. Nhưng tôi tin rằng mỗi người đều trưởng thành qua thời gian, và hôm nay, chúng tôi sẽ cùng nhau làm việc chuyên nghiệp nhất có thể.”

Dư Thần đứng nghiêm, giọng trầm: “Tôi cũng vậy. Chúng tôi sẽ hướng tới kết quả tốt nhất cho dự án.”

Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy ý nghĩa. Phóng viên tiếp tục nêu câu hỏi: “Anh đã hủy hợp đồng của cô trước đó. Cảm giác bây giờ như thế nào khi phải làm việc cùng nhau?”

Vi An hít sâu, giọng đều: “Mỗi thử thách đều là cơ hội để trưởng thành. Chúng tôi sẽ cùng nhau hoàn thành tốt vai trò của mình.”

Trong khi mọi người chú ý vào lời nói của cô, Dư Thần nhìn cô, ánh mắt lặng lẽ, như đang đánh giá năng lực và sự kiên cường của cô. Một phần trong trái tim Vi An rung lên, nhưng cô không để lộ cảm xúc.

Cuộc họp báo kéo dài hàng giờ. Phóng viên liên tục đặt câu hỏi về dự án, về mối quan hệ nghề nghiệp, về khả năng hợp tác giữa một nữ diễn viên mới và tổng giám đốc quyền lực. Mỗi câu hỏi đều đặt cô vào tình thế phải giữ bình tĩnh, phải diễn xuất như một người trưởng thành và tự tin.

Trong lúc nghỉ giải lao, Vi An đứng một mình ngoài hành lang, thở hổn hển. Cô cảm thấy mệt mỏi không chỉ vì áp lực từ truyền thông, mà còn vì cảm giác phức tạp khi đứng gần anh. Dư Thần bước ra, đứng cách cô vài bước, giọng trầm:

“Cô diễn rất tốt. Nhưng… đừng để cảm xúc chi phối quá nhiều, nếu không, sẽ rất khó khăn.”

Vi An nhíu mày, vừa muốn phản bác, vừa cảm nhận được một áp lực không lời. “Tôi hiểu. Tôi sẽ tập trung vào công việc.”

Dư Thần nhìn cô, ánh mắt thoáng một chút mềm mại, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ nghiêm nghị: “Được. Hãy chứng minh năng lực của cô.”

Khoảng cách giữa họ vẫn tồn tại, nhưng ánh mắt và cử chỉ lại gửi đi những tín hiệu khó diễn tả: vừa khắt khe, vừa quan tâm, vừa hồi ức, vừa thử thách. Vi An cảm nhận được sự phức tạp trong cảm xúc của anh, và chính điều đó khiến cô vừa sợ hãi, vừa tò mò.

Ngày quay đầu tiên sau họp báo, Vi An phải diễn cảnh đối thoại trực tiếp với Dư Thần – vai tổng giám đốc trong phim được xây dựng dựa trên hình tượng anh ngoài đời. Cô đứng trước ống kính, trái tim đập mạnh, cố gắng tách biệt ký ức và hiện thực. Nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy, khiến cô lúng túng trong giây lát.

Dư Thần nhận ra điều đó. Anh không nói gì, chỉ nâng góc máy, chỉnh ánh sáng, và tiếp tục dõi theo từng biểu cảm của cô. Vi An cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt của anh đều khiến cảm xúc trong cô dâng trào.

Sau cảnh quay, Dư Thần bước đến gần cô, giọng trầm:

“Cảnh vừa rồi tốt. Nhưng… cô vẫn còn hơi e dè. Hãy tự tin hơn.”

Vi An gật đầu, lặng lẽ. Trong lòng, cô vừa muốn trách anh, vừa muốn gần anh. Sự xuất hiện của anh – vừa là thử thách, vừa là nguồn động lực – khiến cô nhận ra rằng, bảy năm qua, cô đã trưởng thành, nhưng trái tim vẫn chưa quên anh.

Một vài ngày sau, truyền thông bắt đầu lan truyền hình ảnh họ đứng cạnh nhau, ánh mắt chạm nhau trong các cảnh quay, làm dấy lên những tin đồn về mối quan hệ đặc biệt. Vi An cố gắng giữ khoảng cách, nhưng Dư Thần lại xuất hiện như một tường thành quyền lực, vừa bảo vệ vừa thử thách cô.

Trong một buổi tối sau khi kết thúc quay, Vi An đứng trước gương, nhìn vào hình ảnh bản thân trong bộ trang phục diễn, tay run run nắm chặt cuốn sổ tay. Cô viết vội:

"Bảy năm… anh đã trở lại, nhưng không còn là cậu bé tinh nghịch ngày xưa. Anh là quyền lực, là thử thách, nhưng cũng là ánh sáng mà tôi không thể chối bỏ. Tôi sẽ kiên cường, tôi sẽ không sợ hãi, và tôi sẽ bước tiếp, bất chấp mọi cảm xúc."

Trong thinh lặng của đêm, cả hai con người – một cô gái kiên cường và một tổng giám đốc quyền lực – đã bắt đầu hành trình mới. Họ cùng xuất hiện trong ánh đèn sân khấu, cùng đối mặt với thử thách, và cùng chịu trách nhiệm trước công việc, nhưng bên trong, những cảm xúc phức tạp vẫn âm thầm chảy, chuẩn bị cho những bước ngoặt và cảm xúc ngược – ngọt sắp tới.

Khoảnh khắc họ đứng cạnh nhau, ánh mắt chạm nhau lần đầu sau bảy năm, chính là bước ngoặt định mệnh, đánh dấu sự giao thoa giữa quá khứ và hiện tại, giữa tình cảm và quyền lực, giữa sự kiên cường và rung động trái tim… và từ đây, câu chuyện của họ – đầy thử thách, xung đột, và ánh sáng chưa tắt – chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×