nếu anh là ánh sáng cuối cùng

Chương 7: Ánh mắt không nói nên lời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, ánh nắng chiếu qua cửa kính phòng quay, rọi lên gương mặt Tống Vi An, khiến cô cảm thấy nhói một thứ gì đó khó gọi tên. Cô bước vào trường quay, tay cầm kịch bản, cố giữ bình tĩnh. Nhưng khi vừa mở cửa, ánh mắt cô chạm ngay Hạ Dư Thần – đứng đó, lạnh lùng, lịch lãm, ánh mắt đen láy như chưa từng thay đổi bảy năm qua.

Cả hai đứng lặng nhìn nhau trong vài giây, khoảng cách giữa họ không lớn, nhưng đủ để tạo nên một bầu không khí căng thẳng. Anh cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng, như thể giữa họ không hề tồn tại bất cứ ký ức hay cảm xúc nào. Cô, ngược lại, mỉm cười nhẹ, như chẳng quen biết, như một cô gái bình thường bước vào công việc.

“Buổi quay hôm nay bắt đầu từ cảnh đối thoại giữa tổng giám đốc và nhân viên mới,” trợ lý đạo diễn thông báo, giọng vang khắp phòng.

Vi An hít sâu, bước vào vị trí. Cô cảm nhận rõ sự quan sát của Dư Thần. Anh đứng ở góc phòng, tay bắt chéo trước ngực, ánh mắt theo dõi từng cử động của cô, từng ánh mắt, từng nụ cười dù cô cố gắng giữ tự nhiên.

“Action!” đạo diễn hô.

Cô diễn cảnh đầu tiên, cố gắng tách cảm xúc cá nhân ra khỏi vai diễn. Nhưng mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, cô cảm nhận được một luồng điện nhẹ chạy dọc sống lưng. Anh vẫn nhìn cô, vừa sắc lạnh, vừa tinh tế như thể muốn đọc ra tất cả suy nghĩ trong đầu cô.

Cảnh quay kết thúc, Dư Thần gật đầu, giọng trầm:

“Được. Nhưng ánh mắt cô hơi lạ, như cố che giấu điều gì.”

Vi An mỉm cười, ánh mắt bình thản: “Chỉ là diễn xuất thôi.”

Anh nhíu mày, dường như nghi ngờ, nhưng không nói thêm. Khoảnh khắc ấy khiến cô vừa thấy vui vừa bối rối. Vui vì cô vẫn có thể giữ bình tĩnh, bối rối vì trái tim vẫn không thể hoàn toàn thờ ơ.

Trong lúc nghỉ giải lao, cô đứng cạnh cửa sổ, ánh nắng rọi lên tóc. Anh bất ngờ bước tới, đứng cách cô chỉ vài bước, giọng trầm nhưng đủ để cô nghe rõ:

“Vi An… ánh mắt cô… có lẽ vẫn không thay đổi.”

Cô quay mặt đi, mỉm cười nhẹ, cố tỏ ra không quan tâm: “Anh đang nói gì vậy?”

“Không có gì.” Anh dừng lại, ánh mắt chạm vào tay cô cầm kịch bản. “Chỉ là… dường như tôi vẫn nhận ra cô, dù đã bảy năm.”

Cô cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng trong lòng, trái tim như nhói lên. Bảy năm xa cách, nhưng ánh mắt ấy, giọng nói ấy vẫn đủ sức khiến cô bối rối, dù cô cố tỏ ra bình thản.

Ngày quay tiếp tục, họ phải hợp tác trong một cảnh quay phức tạp: Dư Thần phải thể hiện thái độ nghiêm khắc, cứng nhắc, còn Vi An phải diễn sự kiên cường, không nhún nhường. Cả hai vừa cố gắng thực hiện vai diễn, vừa giữ khoảng cách trong cảm xúc thật, khiến cảnh quay trở nên căng thẳng nhưng đầy sức hút.

Sau khi cảnh quay kết thúc, anh không rời vị trí mà bước tới gần cô, giọng trầm nhưng đầy sắc bén:

“Cô biết không, ánh mắt cô… làm tôi không thể tập trung.”

Vi An quay mặt đi, nhịp tim đập nhanh. Cô cố gắng mỉm cười như chẳng quen biết:

“Chắc tại vì… diễn xuất của tôi quá tốt.”

Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn cô, đầy thách thức và tinh nghịch:

“Cô vẫn giỏi mỉa mai, như ngày xưa.”

Khoảnh khắc ấy khiến cô khẽ đỏ mặt, nhưng vẫn giữ nụ cười, vừa ngầu vừa kiên cường. Cô cảm nhận rằng, giữa họ giờ đây không còn là cô gái tuổi mười tám và chàng trai tinh nghịch, mà là hai con người trưởng thành, mạnh mẽ, nhưng cảm xúc vẫn luôn rối bời khi đứng gần nhau.

Trong buổi quay buổi chiều, cảnh quay tiếp tục với một tình huống đối đầu căng thẳng: Vi An phải thuyết phục Dư Thần ký hợp đồng quan trọng trong vai diễn, nhưng anh lại cố ý làm khó cô, đặt ra nhiều thử thách.

“Cô nghĩ mình có thể thuyết phục tôi sao?” Anh hỏi, giọng trầm, mắt nhìn thẳng vào cô.

Vi An hít sâu, mỉm cười như không quen biết:

“Chắc chắn là… tôi sẽ làm được.”

Dư Thần im lặng, nhưng ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên. Anh không ngờ rằng, cô gái ngày xưa, giờ đây đã trở thành một đối thủ xứng đáng, vừa kiên cường vừa thông minh.

Buổi quay kết thúc, Vi An đứng một mình ngoài hành lang, tay run run, nhưng mắt vẫn sáng rực. Cô biết rằng, ánh mắt Dư Thần – vừa quan sát, vừa thử thách – là một phần của trò chơi, nhưng cũng là động lực để cô phát triển.

Anh bước tới, đứng cách cô vài bước, giọng trầm:

“Cô… đã trưởng thành. Nhưng đừng quên, tôi vẫn nhớ những thứ… cô đã từng là.”

Vi An mỉm cười, ánh mắt kiên định:

“Và tôi vẫn nhớ… ánh sáng mà anh từng mang đến.”

Hai người đứng đó, khoảng cách không xa, nhưng đầy những điều chưa nói ra. Không một lời thừa nhận, không một cử chỉ thân mật, chỉ là ánh mắt, nụ cười, và sự im lặng – nhưng đủ để cả hai cảm nhận rõ ràng những cảm xúc rối bời và sự gắn kết âm thầm.

Trên đường rời trường quay, Vi An tự nhủ:

“Bảy năm… anh đã quay lại, là thử thách lớn nhất. Nhưng tôi sẽ không lùi bước. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy… dù anh cố tỏ ra lạnh lùng, tôi vẫn nhận ra anh. Và tôi sẽ bước tiếp, kiên cường, như ánh sáng không bao giờ tắt.”

Trong khi đó, Dư Thần bước đi phía sau, ánh mắt theo dõi cô, trầm ngâm. Anh biết rằng, dù cố tỏ ra lạnh lùng, dù đã nắm quyền lực tuyệt đối, cảm xúc với cô – ánh mắt, nụ cười, sự kiên cường – vẫn khiến trái tim anh dao động. Khoảng cách giữa quyền lực và tình cảm, giữa lý trí và trái tim, đã bắt đầu được thử thách.

Và từ khoảnh khắc ấy, ánh mắt không lời nói, nụ cười kiên cường, và khoảng cách vừa gần vừa xa, chính thức mở ra chương tiếp theo của mối quan hệ ngược – ngọt giữa họ, nơi mỗi cảnh quay, mỗi ánh nhìn, đều là một thử thách và là một tín hiệu cho trái tim chưa từng tắt lửa tình cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×