Ở tuổi 22, người ta làm gì, có gì?
Một cuộc sống đại học ao ước, một công việc ổn định, một trang sách trắng đợi tô vẽ, hay..."Một gia đình, có bố, có mẹ, có người thân" ?
Tôi không biết, cuộc đời tôi nên gọi là "bi kịch" hay "xui xẻo" nữa. Tôi tên là Phạm Minh An, năm nay vừa tròn 22 tuổi thôi, hãy để tôi kể cho bạn về cuộc đời tôi nhé?
Năm tôi 18, cái tuổi cuối cấp đầy thanh xuân và háo hức cho kỳ thi đại học, vào ngôi trường hằng mơ ước cùng những người bạn đã hứa hẹn cùng nhau. Tôi hoài niệm nó lắm, cái ngày ấy, tôi có mọi thứ về tinh thần, tôi có bạn bè, môi trường sống lành mạnh, và... "gia đình". Tôi được lớn lên và phát triển giống như bao đứa trẻ đồng trang lứa, cuộc sống của tôi với những sắc màu rực rỡ, tôi có thể tâm sự với mẹ, có thể tập thể dục cùng ba, có thể chạy đến và ôm bà, hay là khoe thành tích với ông. Một gia đình hạnh phúc mà tôi tưởng chừng như nó là "vĩnh hằng".
Trong thời gian ôn thi đại học, tôi đã vùi đầu vào học suốt ngày đêm, nó là khoảng thời gian tôi hối hận nhất. Tôi nhớ mãi khoảnh khắc ấy, chỉ vì mẹ tự ý sắp xếp lại tài liệu học tập trên bàn học của tôi khiến tôi nổi giận và cãi nhau với mẹ, tôi tức quá nên đã khoá cửa phòng lại và bỏ bữa tối, mọi người khuyên tôi thế nào cũng không ra, tôi đeo tai nghe vào tiếp tục học, mặc kệ những lời nói lớn của ba và của mọi người. Lúc ấy tôi học đến đêm, khoảng 1 giờ sáng, bây giờ tôi mới thấy bụng đói cồn cào, định xuống bếp để ăn gì đó.
Khi xuống cầu thang, tôi thấy một dáng người đang nằm dưới đất, quanh đấy đầy máu.
"M...M...MẸ!" - Một tiếng hét lên đầy hoảng loạn và sợ hãi của tôi.
Không thể quên được cảnh tượng ấy, tôi run rẩy chạy đến bên mẹ, bàn tay tôi nhuốm đầy máu, tôi không quan tâm, trong đầu tôi rối bời khi nhìn thấy mẹ nằm bất động ở đấy, như bị chết lặng rồi ôm mẹ, kêu mẹ mà mẹ không tỉnh, tay vừa run vừa chạy loạng xoạng tìm điện thoại hò to điên loạn, tôi chạy lên gọi ba rồi tay như mất kiểm soát, không bấm nổi số cấp cứu.
Ông bà cũng vì tiếng hét của tôi mà tỉnh giấc, và rồi họ nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, một luồng cảm xúc mạnh khiến bà bị tái phát bệnh tim. Trong đêm đó, cả mẹ và bà đều trong khoa cấp cứu, ba và ông thay phiên nhau trực ở bệnh viện còn tôi thì bị bỏ lại ở nhà. Tôi vô thức buộc tội bản thân một cách nặng nề, không sao kể siết, chưa bao giờ thời gian tôi cảm nhận được lại dài như vậy. Tôi ngồi trong góc nhà, nước mắt giàn giụa hoà vào máu trên bàn tay, khuôn mặt như già đi mấy tuổi, tôi cứ khóc và kiểm tra điện thoại liên tục như vậy đến sáng, vì quá kiệt sức mà tôi đã vô thức ngủ lịm đi.
Tôi không biết vì sao mẹ lại bị thương, nhưng trong tâm trí tôi đang đổ lỗi vì đã cãi nhau nên mới thành ra như vầy. Rồi tôi chợt lo cho bà, bà sống tình cảm lắm, tôi không dám nghĩ lại về cảm xúc của bà khi ấy, lòng tôi trĩu lại như có dao đâm vào vậy.
"Rốt cuộc, cái sai lầm này có đáng để tha thứ không?" - Một câu hỏi mà tôi thốt lên trong dằn vặt của đạo đức và trái tim.
Thời gian trôi đi, ba trở về và đánh mắng, trách cứ tôi, tôi im lặng chịu đựng. Tôi không nhớ về sau nữa, chỉ nhớ, vài hôm sau đó ba lại xin lỗi tôi rồi thầm khóc trong phòng, tôi đã không gặp ông kể từ ngày ông cùng ba lên bệnh viện, chỉ nhận được tin xấu.
"Mẹ con bị chấn thương sọ não, đang hôn mê, khả năng tỉnh lại...rất thấp..."
"Bà thì được cấp cứu ngay nên không sao, chỉ là về sau sức khoẻ sẽ yếu hơn nhiều..."
"Ba xin lỗi, là do ba không chú ý..."
Lời nói ấy qua điện thoại thôi, nhưng mà sao đau đớn quá. Suốt mấy ngày liền, căn nhà ấy chỉ có mình tôi, thỉnh thoảng ba về lấy đồ rồi lại đi, ông ấy bỏ cả công việc của mình đến nỗi râu chưa cạo. Tôi cô đơn, khóc, không còn tâm trạng học nữa, chỉ còn 5 ngày nữa là thi đại học rồi, tinh thần của tôi vẫn sa sút và đau đớn. Tôi chìm trong tự trách rồi tự làm tổn thương bản thân nơi ánh sáng không chiếu tới, tôi đã không thể thoát khỏi nỗi đau để vượt qua chính mình.
Ngày thi đại học, tôi đã cố gắng nhét chữ vào đầu trước cái đêm cuối cùng ấy, bằng những tàn dư của giấc mơ hằng ao ước, tôi tự ép mình học, vì tương lai, vì chuộc lại lỗi lầm, vậy thôi. Kết quả là bài thi đầu tiên tôi làm khá được, những phương trình toán học khó giải như một liều thuốc giúp tôi tạm quên đi nỗi đau, thời gian tôi rơi vào thế giới tri thức ấy chưa bao giờ lại vui vẻ đến như vậy...
Chỉ là, đời, ác với tôi quá...
Tôi mang tâm trạng có chút lạc quan đi về nhà, mở cửa ra thì thấy ông đang ngồi trên ghế ôm mặt khóc. Nhìn thấy tôi, ông lau vội đôi mắt thâm quầng và đỏ thẫm, nén lại cảm xúc mà hỏi tôi thi tốt không, như thấy có điềm chẳng lành, khi ấy hình như tôi như phát điên mà hỏi tình trạng của mẹ. Ông không giấu nổi mà nói sự thật...
"Mẹ của con- Vì chấn thương nặng mà qua đời rồi."
Về sau thì tôi không rõ nữa, mất hết lý trí rồi. Tôi nhớ rõ cái hôm thi môn văn, cảm xúc đã quá nứt vỡ rồi, đề thi còn là về người mẹ nữa... Ác nhỉ? Đời ấy.
Tôi không chấp nhận được sự ra đi của mẹ, đem theo cả mớ đau đớn và dằn vặt. Không ngạc nhiên mà tôi trượt đại học rồi, bạn bè có nhắn tin hỏi thăm nhưng tôi không trả lời hoặc trả lời qua loa. Ngày diễn ra đám tang của mẹ, bà đang hồi phục, nhận thêm cú sốc đó nên lại ngất tiếp, tôi đứng nhìn di ảnh của mẹ, xung quanh là những tiếng khóc thương và tiếng kèn oang oảng đôi tai. Nhìn sự thẫn thờ của ba, tôi không biết nên nói gì với ông ấy...
Sau những nỗi đau, tin vui duy nhất là bà tôi đã tỉnh lại và bà cũng mất một thời gian khá dài để chấp nhận sự thật này, căn nhà hạnh phúc giờ cũng lạnh đi mấy phần. Tôi đi nghĩa vụ, mang theo trái tim nguội lạnh và hy vọng về tương lai, để lại một tâm hồn đau đớn nơi quê hương...