Để tôi kể thêm cho bạn về thời gian tiếp theo của tôi nhé!
Thì sau khi rời khỏi quê hương với nỗi đau nặng trĩu ấy, tôi đã được gọi nhập ngũ. Trước cái hôm tôi đi ấy, đêm đó bà có gõ cửa phòng tôi, tuy sau cú sốc lớn và bệnh tim tái phát đã khiến bà di chuyển khó khăn hơn nhưng bà như mang tâm tư gì đấy mà nặng nhọc muốn nói với tôi.
"An, cháu của bà, con đường tuy đã đi chệch hướng nhưng không vì thế mà cháu cho phép mình bỏ cuộc..."
"Bà luôn mong cầu cháu sẽ có một tương lai hạnh phúc hơn, dù thực tại có đau đớn như thế nào. Bước đi của cháu nếu có cô đơn, chỉ cần quay đầu, cháu sẽ còn thấy người thân của mình."
"Bà, thương cháu lắm... Đứa trẻ từng trong vòng tay của bà. Hãy mạnh mẽ, cháu xứng đáng được yêu thương, được quyền có một tương lai tốt đẹp."
Bà tâm sự với tôi chỉ bấy nhiêu đây thôi, thế mà đêm đó tôi khóc đến sáng đấy. Tôi thương bà lắm, một đời bà sống lương thiện, trái tim bà thuần khiết và tình cảm biết bao nhiêu. Thật lòng không tả xiết cái mất mát ấy...
Ký ức của tôi hôm chào tạm biệt mọi người còn rõ ràng lắm, tôi nhớ có ba, có ông, có bà. Sau sự ra đi đột ngột của mẹ, tôi hiểu trong lòng ba vẫn còn cái gì đó hơi vô thức oán trách tôi nhưng ông không nói ra, tôi hiểu cho ông, tôi cũng đau lòng.
Tôi ôm lấy ba, ông và bà, cái ôm không thể chặt được, nó khiến tôi nuối tiếc lắm. Ngồi trên xe, tiếng nói chuyện của người khác không khiến tôi bớt vơi đi nỗi buồn trong trái tim, chỉ thầm mong... Hành trình này sẽ giúp tôi mạnh mẽ lên.
Ít ra thì nó giúp tôi "mạnh mẽ" theo một nghĩa nào đấy, môi trường quân đội khác biệt lắm, sống tử tế còn dính phiền nữa... Mỗi ngày trong doanh trại là một ngày tôi thở dốc, thở ráo, chạy đua với bữa cơm và sự mệt mỏi tột cùng. Nói chứ, kể ra nó cũng tốt, tôi học được nhiều điều lắm, tôi cũng có thêm bạn bè nữa, không biết diễn tả ra sao, nhưng trái tim tôi vô tình được "chữa lành" trong nơi ấy.
Tôi cứ nghĩ khoảng thời gian trong quân đội sẽ trôi qua yên bình, lặng lẽ... Nhưng rồi, cái thứ vận mệnh trớ trêu ấy như lời nguyền tới cả gia đình tôi vậy. Hôm đó, tôi đang huấn luyện trong đơn vị, chỉ huy có gọi tôi ra để nói chuyện.
"Đồng chí An, tôi rất tiếc phải thông báo với cậu một tin buồn..."
?
"Cha của cậu... Đã không may qua đời trong một vụ tai nạn."
???
Cảm xúc khi ấy, qua mấy năm rồi mà nó cứ cứng đầu trong tim tôi mãi... đau, đau quặn, lòng dạ như bị thắt lại, hơi thở cũng khó nhọc. Ba tôi vì say rượu, do không tỉnh táo nên đã bị 1 chiếc xe đâm không qua khỏi. Tôi chỉ muốn nhớ lý do và khoảnh khắc chỉ huy thông báo cho tôi thôi, những cảm xúc về sau, thật lòng là tôi không dám nghĩ nữa, tôi ước rằng mình có thể quên đi tất cả ấy.
Tôi đi nghĩa vụ mới được 2 tháng thôi, lại xin về chịu tang của ba. Trên đường đi, tôi khóc, tôi tự trách, tôi ghét bỏ chính mình, rồi tôi lại lo lắng cho bà, không biết bà ra sao, tôi cũng lo cho ông, thầm cầu mong hai người thân duy nhất trên cuộc đời tôi còn bình an...
Nhưng... Sao khốn nạn thế nhỉ?
Cái khoảnh khắc tôi trở về nhà ấy, lạ lắm.
"Sao lại có hai di ảnh thế này?"
Tôi thẫn thờ nhìn kỹ, một cái của ba, một cái của... Bà...?
"MẸ KIẾP, CÁI SỐ PHẬN CỦA TAO! TAO MUỐN CHẾT ĐI! TAO KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA!"
"KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN! KHỐN NẠN!..."
Tôi đã phát điên trong cái đám tang "của ba" ấy, ông chạy vào cản lấy sự điên loạn của tôi, ông khóc, ông bất lực, khuôn mặt ông đầy đau khổ và dằn vặt...
Hoá ra, cái hôm bà tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện, thông báo ba đã qua đời vì say rượu, bà đã sốc và ngất đi. Lần này rất nghiêm trọng, bà ngất trong tư thế đứng không vững, ngã va đầu vào cầu thang, cộng thêm bệnh tim và sức khoẻ suy yếu. Ông đi mua đồ ăn sáng nên không biết, chỉ khi về, ông mới hoảng loạn mà hét tên bà, ông quên cả số cấp cứu, liền chạy ra ngoài gọi hàng xóm nhưng không ai dám đến gần giúp đỡ cả, vì sợ, vì chẳng biết làm gì... Chỉ có ông, ông ôm lấy bà, bàn tay đầy máu, và khóc.
Vì chấn thương nặng và không được sơ cứu, bà tôi đã qua đời. Hài hước ở chỗ, thời điểm thông báo tin của bà đến đơn vị của tôi cũng là lúc tôi vừa trên xe rời khỏi doanh trại...
Đời, tôi không hiểu. Tôi sợ quá, tôi muốn- tôi muốn "chạy" khỏi tất cả... Nhưng rồi tôi nhận ra, có trốn đến đâu cũng không thoát được nỗi đau này. Tôi mất hết hy vọng sống rồi... Tôi muốn ngay lập tức chết quách đi cho xong, tôi muốn gặp mẹ, nói xin lỗi mẹ vì đã cãi mẹ, tôi muốn gặp ba, chết thay ba, và muốn gặp bà, ôm bà...
Nhưng, trên trần thế này vẫn còn người tôi thương - ông. Đời vẫn còn "sắc màu", tôi tự thêu dệt để lừa chính mình đấy. Tôi phải sống tiếp, sống vì ông, vì "sắc màu" hão huyền kia.
Sau đám tang ấy, tôi trở về doanh trại với một thể xác. Trong thời gian tiếp theo, tôi có những hành vi tự làm hại bản thân, vì vậy phía đơn vị có thăm khám và chẩn đoán tôi bị trầm cảm mức độ trung bình, nhờ có sự chăm sóc của các bác sĩ quân y và sự quan tâm của chỉ huy, tình trạng bệnh của tôi cũng thuyên giảm, không hết, nhưng đủ để cho tôi một hy vọng mới, mục tiêu mới.
Khoảng thời gian 2 năm nghĩa vụ ấy, ngay sau khi hết 13 tháng phục vụ, tôi liền xin đơn vị về thăm ông. Tuy tinh thần đã ổn định hơn, nhưng một nỗi lo lẳng lặng nào ấy vẫn cứ luôn ve vẩy tâm trí tôi.
Bước xuống xe, đi từng bước về "nhà".
May quá, ông vẫn còn sống, chỉ là, ông gầy hơn, nhẹ nhàng hơn...buồn hơn...
Tôi không để ý những điều đó, tôi cười, tôi thực sự cười rất tươi khi ấy, tôi thề, tôi không nói dối đâu!
"Minh An, chào mừng cháu về nhà."
Ông nói với tôi đó! Ông cười, ông đang mừng tôi về đó! Tôi không tả nổi, sống mũi tôi cay lắm, đôi mắt đỏ xè luôn!
"Cháu...nhớ ông lắm...!"
Nhưng giờ đây, ông đơn độc trong căn nhà từng là một "thành trì hạnh phúc nhất Thế giới", tôi không dám tưởng tượng ông sống trong nỗi đau và cô đơn ấy như thế nào, tôi không muốn biết, tôi chỉ muốn ôm ông thật ch- tình cảm thôi.
Những ngày ngắn ngủi bên ông, tôi vui lắm, tôi trân trọng từng giây được ở cạnh ông, tôi muốn khoe khoang thành tích của mình ở đơn vị, tôi muốn tâm sự cả những đêm tôi đau đớn, khóc lóc, dằn vặt, nhưng không thể. Dù sao, được bên ông, mãn nguyện rồi...