Dì Lan, hàng xóm của tôi, dì ấy sống cạnh gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ. Dì cũng là người thay ông tổ chức đám tang cho ba và bà, dì cũng giúp tôi chăm sóc ông trong thời gian đi nghĩa vụ. Khi tôi về nhà và đưa ông lên bệnh viện, dì biết chuyện, cũng giúp đỡ tôi, nói thật là... Tôi quý dì Lan rất nhiều, gia đình dì không dư dả mấy, chồng mất sớm, một mình nuôi hai đứa con.
Tôi chưa có cơ hội được nói lời cảm ơn tử tế với dì, nhưng, lòng tôi lại ấm áp vô cùng.
"Hoá ra, vẫn còn người mình có thể tin tưởng..."
Một suy nghĩ ửng sáng trong tâm trí, tôi muốn đền đáp lại sự giúp đỡ của dì. Nó cũng là một nỗi buồn khác của tôi, vì, trong hoàn cảnh vừa lo viện phí cho ông, vừa cật lực làm việc kiếm tiền, lại còn dính nợ... Tôi không có gì để cho dì cả. Tôi cũng hổ thẹn với tấm lòng của dì, biết dì cân đo từng hạt gạo, nhưng lại không tiếc mà chăm sóc ông giúp tôi.
Dì Lan, sống bằng nghề phục vụ quán ăn, lương vừa đủ lo cho hai đứa con, một đứa tên Dương, một đứa tên Ánh, cả hai đứa đều đang học tiểu học. Gia đình tôi, khi còn đầy đủ cũng hay giúp đỡ dì ấy, liệu, bây giờ dì có đang trả ơn không...?
Tôi không biết, tôi hy vọng một ngày "diệu kỳ" nào đó, tôi sẽ trả ơn này cho dì, không phải sợ nợ ân, mà là tôi quý dì như người thân ruột thịt của mình vậy... Tôi cũng quý hai anh em "Ánh Dương" của dì, tên đẹp quá, nó cũng mang hàm ý "hy vọng" đấy.
Thời gian đã mù trong nhận thức của tôi, mới đó mà nửa năm trôi qua, từ ngày ông bắt đầu điều trị. Tôi biết, ông vẫn luôn không vui, ông luôn muốn bản thân không thành gánh nặng cho tôi, nhưng, ông không biết... Ông, là lý do để tôi "còn sống". Có trớ trêu không? Có, còn hơn cả thế. Dì Lan vẫn hay mang cháo cho ông, cũng nhiều lần "lén lút" đóng viện phí thay tôi, ba mẹ của dì đã mất năm dì 6 tuổi, dì là đứa trẻ mồ côi, có lẽ vì vậy, đôi khi tôi nhìn trong ánh mắt dì... Là tình cảm dành cho "ba". Tôi hơi thấu hiểu cảm giác ấy, nói sao nhỉ? Cảm giác không còn ai, cảm giác coi người khác là người thân của mình? Khó diễn tả quá.
Nửa năm này, tôi sống bằng những lần bị nhục mạ, những lần bị đánh đập, những lần bị khinh thường, những lần bị quấy rối, những lần tủi nhục khác. Nhưng vì thế, tôi mới có tiền để chữa bệnh cho ông, tuy đã được sử dụng những phương pháp điều trị tốt nhất, nhưng tình trạng sức khỏe của ông cứ tốt lên rồi lại tệ đi, bác sĩ có vài lần khuyên nhủ nhưng tôi không chịu, ông cũng biết mình không sống được bao lâu, bệnh của ông đã tiến triển đến giai đoạn IV, di căn đến xương, gan và nhiều bộ phận khác. Hiện giờ, tôi vẫn kiên trì chọn phương pháp điều trị tích cực thay vì tập trung kéo dài sự sống, không ai cản được tôi hết, dù lựa chọn này có khả năng thành công cực thấp, nhưng nó là ván cược của tôi với số phận. Tôi bất chấp mọi thứ để cứu ông, đến mức, không quan tâm đến lời nói của ông.
Ông không hiểu tôi, ông phải sống, cuộc đời tôi mới có ý nghĩa...
Lại cứ thế, thêm nửa năm nữa trôi qua, hôm ấy là ngày 24 tháng 12 - Lễ Giáng Sinh. Mọi người đều hóng chờ, đem theo hy vọng và những khát khao, còn tôi, vẫn mệt mỏi làm việc - kiếm tiền. Hôm nay tôi có chút vui, nó cũng là sinh nhật của tôi, ở trong đơn vị, mọi người đặc biệt tổ chức cho tôi, họ cố gắng làm tôi vui bằng những món quà và lời chúc. Tuy bây giờ, hoàn cảnh của tôi chả khá khẩm gì, còn chả dám mua 1 chiếc bánh nhỏ cho mình, nhưng, tôi muốn ước 1 điều duy nhất...
"Mong ông khoẻ mạnh!"
Đó là lời chúc xuất phát từ sâu thẳm con người tôi, một con người mất đi gần như tất cả. Nhưng, tôi không bao giờ ngờ, đó lại là cái ngày cuộc đời ác với tôi nhất... Trong lúc làm việc, bỗng tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
"Cậu An phải không? Người nhà cậu đang trong tình trạng nguy kịch! Hãy đến đây ngay bây giờ!"
"H- Hả ?"
Tôi không còn tâm trí gì nữa, bỏ luôn công việc đang làm, mặc kệ người ta chửi, tôi chạy như điên về bệnh viện, nước mắt cứ rơi lả tả trên đường. Đến phòng cấp cứu, tôi như điên, muốn vào nhìn ông nhưng bị bác sĩ ngăn cản, bất lực, tôi ngồi ngoài chờ, tay chân run lẩy bẩy, nước mắt rơi xuống bàn tay đỏ ửng và đôi chân lạnh ngắt. Dì Lan cũng biết tin rồi chạy tới, trên mặt dì chỉ có sự hoảng loạn và sợ hãi, dì thấy tôi, không kiềm được, dì ôm tôi khóc... Tiếng khóc vang khắp khoa cấp cứu, lột tả sự đau đớn tột cùng.
Sau vài phút, tôi được phép vào trong, nhưng...
"Sao lại đắp vải lên mặt ông tôi vậy ?"
"Cậu An, chúng tôi đã cố gắng hết sức... Xin lỗi."
Câu nói này đã đập tan những mộng tưởng cuối cùng của tôi, tôi... Sụp đổ rồi.
Tôi lao vào, giật tấm vải ra, nhìn cơ thể đang lạnh dần, tôi không biết, tôi khóc rất nhiều, tôi khóc điên loạn, tôi khóc bằng những ấm ức và đau khổ tột cùng, tôi mắng chửi ông trời, tôi hận số phận, tôi ghét bỏ chính mình... Dì Lan ở bên, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn an ủi tôi... Hai dì cháu, chung một số phận.
Ngày ông mất - ngày 24 tháng 12 - sinh nhật của tôi.
Tôi khóc mất kiểm soát, tinh thần hỗn loạn, tâm trí tôi dần mờ đi, đôi mắt tôi nhắm lại, chìm vào bóng tối... Tôi, vì quá đau khổ nên đã ngất.
Khi tôi tỉnh dậy, thấy mình nằm trên chiếc giường bệnh, bên cạnh là dì Lan đang ngồi, đôi mắt dì không còn sự hiền hậu, mà là một nỗi thống khổ. Dì đang ôm mặt, tôi giật mình nhớ ra... Ông đã mất.
Tôi lại hoảng loạn, đầu tiên là phủ nhận nó, cố gắng giải thích rằng nó chỉ là giấc mơ, nhưng thực tại quá tàn nhẫn, nó ép tôi chấp nhận... Tôi lại đau đớn, tôi không biết làm gì cả. Dì thấy tôi tỉnh, liền cố lau vội những giọt nước mắt, che đi sự yếu đuối của mình.
"Cháu tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu gì không?"
"Ông mất rồi ạ...?"
Tôi hỏi thẳng, khi ấy, tôi rõ ràng là cố bấu víu vào sự cố chấp của bản thân, tôi sợ sự thật lắm... Dì không nói gì, tay rút ra một tờ giấy đưa cho tôi.
"Dì tìm thấy trong phòng bệnh của ông, đọc đi nhé, dì sẽ lo thủ tục cho cháu."
Tôi run rẩy nhận lấy, không biết là gì, tôi hơi sợ, nhưng vẫn cố mở ra đọc...
"Gửi Minh An, cháu của ông.
Cháu là đứa trẻ ngoan, từ ngày bé, cháu đã bộc lộ một trái tim yêu thương vô bờ. Ông hiểu rằng, chính vì sự nhân hậu ấy, cháu sẽ phải đối mặt với sự xa cách đầy đau đớn, ông hiểu rằng, cháu sẽ đau khổ hơn bất cứ ai, cháu sẽ khó chấp nhận hơn bất cứ ai...
Nhưng, ông muốn cháu hiểu rằng: Cháu có những cảm xúc như vậy, chứng tỏ cháu đã sống một cuộc đời rất đáng giá, đừng ghét bỏ nó, cháu cần nó để trưởng thành, hành trình của cháu gian khổ hơn nhiều người, nhưng không vì thế, mà cháu lại chối bỏ cảm xúc thật của bản thân.
Cháu biết không? Ngày ông nghe tin mẹ cháu mất, ông cũng khóc rất nhiều, ông cũng ghét bỏ cảm xúc của bản thân. Sự ghét bỏ ấy thậm chí còn nặng nề hơn khi cả ba và bà cháu mất, ông đau đớn lắm, ngày nào ông cũng dằn vặt bản thân, ông cũng từng có suy nghĩ kết thúc cuộc đời mình. Nhưng, ông nghĩ về cháu, ông giật mình nhận ra... Nếu mình chết đi, thì An sẽ còn ai?
Ông sống vì cháu, và có lẽ, cháu cũng đang sống vì ông.
Ngày ông đi khám, bác sĩ phát hiện ra ông bị ung thư phổi giai đoạn II, tuy họ khuyên ông hết mực, nhưng số tiền điều trị quá cao, vượt xa khả năng của ông. Ông không nỡ bán những món đồ quý giá trong nhà để chữa bệnh, ông sợ, khi cháu về sẽ thấy trống vắng, sẽ cảm thấy lạ lùng. Ông xin lỗi, vì suy nghĩ ích kỷ đó mà về sau cháu lại khổ cực vì ông, nó là nỗi oán trách bản thân lớn nhất của ông.
Những ngày tháng nằm trên viện, ông đôi khi lại muốn mình 'chết sớm' để cháu không còn gánh nặng nữa. Nhưng khi nhìn vào sự quyết tâm của cháu, ông lại càng trách mình nhiều hơn. Xin cháu tha lỗi cho những sai lầm của ông, kể cả việc cứu bà cháu, ông xin lỗi, cái chết đối với ông không phải là sự giải thoát, mà là điều ông phải trả giá.
Minh An, cháu của ông. Cháu từ đầu đến cuối đều không sai, chỉ là số phận đã trừng phạt nhầm người thôi. Di nguyện của ông chỉ có một: Minh An, cháu phải sống tiếp.
Mùa đông sắp đến, ông cảm thấy mình sống không nổi đến mùa xuân nữa, nên ông mới viết lá thư này cho cháu, sợ rằng, ông ra đi đột ngột mà không thể nói những lời cuối cùng với cháu.
Sau tất cả, ông chỉ muốn nói xin lỗi, và mong cháu phải sống. Cháu hãy sống đẹp, sống đúng cảm xúc, sống đúng đạo đức, sống tạo phước, đừng nghĩ quẩn khi thấy cuộc đời quá trống rỗng. Ông ích kỷ, chỉ có chút mong ước này thôi, di nguyện này, nếu khó quá, hãy quyết định bằng trái tim!
Ông của cháu."