nếu không là anh, thì là ai?

Chương 3: Đêm tân hôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời về khuya.

Những ánh đèn trong biệt thự Lục gia lần lượt tắt đi, chỉ còn lại căn phòng ở tầng cao nhất vẫn sáng. Ánh sáng vàng nhạt đổ xuống sàn, kéo dài thành hai chiếc bóng – một đứng, một ngồi – xa nhau như hai bờ vực.

Hạ Vy ngồi ở mép giường, đôi bàn tay đan chặt vào nhau. Chiếc váy cưới đã được thay bằng áo ngủ màu trắng nhạt, giản đơn đến mức nhạt nhòa. Cô nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài cửa kính, nghe thấy cả nhịp tim mình đang run rẩy giữa căn phòng quá rộng.

Còn anh, Lục Thần, vẫn đứng bên khung cửa sổ, áo sơ mi trắng chưa cài hết nút, dáng cao gầy, lạnh lùng như một pho tượng. Anh im lặng nhìn ra ngoài, nơi ánh đèn thành phố loang loáng phản chiếu trong đôi mắt sâu tối.

Khoảng cách giữa họ chỉ vài bước chân,

nhưng cảm giác như cách nhau cả một đời.

Một lúc lâu, chính cô là người phá tan sự im lặng.

“Anh… định đứng vậy suốt đêm sao?”

Giọng cô khẽ run, dù cố giữ bình thản.

Lục Thần không quay lại, chỉ đáp nhạt:

“Cô có thể ngủ trước. Tôi không làm phiền.”

“Anh không mệt sao?”

“Không.”

Câu trả lời cụt lủn, dứt khoát, lạnh hơn cả gió đêm ngoài cửa sổ.

Cô nhìn anh, ánh mắt pha lẫn đau đớn và cam chịu.

“Anh có hối hận vì đã cưới tôi không?”

Im lặng.

Câu hỏi ấy rơi vào khoảng không, không nhận được hồi đáp nào ngoài tiếng kim đồng hồ tích tắc.

Cuối cùng, anh chậm rãi nói, không nhìn cô:

“Đây là lựa chọn của tôi. Hối hận hay không cũng chẳng còn ý nghĩa.”

Hạ Vy mím môi.

“Vậy còn tôi? Tôi có được phép hối hận không?”

Anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh và sâu:

“Cô biết rõ ngay từ đầu đây không phải hôn nhân vì tình yêu.”

Cô cười nhạt, nụ cười pha lẫn mặn chát:

“Phải. Là hợp đồng. Tôi biết.”

Một cơn gió lùa vào qua khe cửa. Màn cửa bay lên, cuộn quanh ánh đèn vàng khiến bóng anh trở nên mờ nhòe.

Một hồi lâu, anh tiến lại gần bàn, rót cho mình ly rượu, động tác chậm rãi, thành thục.

Chất lỏng đỏ ánh lên trong ly, như máu.

“Cô muốn uống không?” – anh hỏi, giọng đều đều.

“Không.” – cô đáp, khẽ lắc đầu. – “Em sợ say.”

“Người say thì mới dễ quên.” – anh nói, nhếch môi – “Có khi cô nên thử.”

Cô khẽ hỏi lại, “Quên… điều gì?”

Ánh mắt anh lướt qua cô, sâu thẳm mà vô hồn.

“Quên rằng mình đang là vợ tôi.”

Cô sững lại. Trái tim đau nhói.

Anh quay đi, như sợ bắt gặp biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Một khoảng lặng dài kéo ra như sợi dây vô hình siết chặt lấy không khí.

Cuối cùng, cô bước tới bên giường, kéo tấm chăn mỏng lên, nằm nghiêng một bên.

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió và hơi thở.

Một lúc sau, cô nghe tiếng cửa tủ mở. Anh cầm áo khoác, tiến về phía ghế sofa bên cửa sổ, ngồi xuống.

Cô quay đầu lại nhìn.

Anh ngồi đó, đầu hơi cúi, ngón tay mân mê chiếc đồng hồ đeo tay.

Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt anh, lạnh lùng, cô độc – như thể cả thế giới này không ai có thể chạm tới.

“Anh… sẽ ngủ ở đó sao?” – cô hỏi, khẽ.

“Ừ.”

“Giường đủ rộng.”

“Tôi không quen chia sẻ không gian với người khác.”

“Ngay cả với vợ mình?”

Anh im lặng.

Cô khẽ nhắm mắt, cười nhẹ.

“Anh đúng là người đàn ông giỏi giữ khoảng cách.”

Ngoài kia, gió thổi mạnh hơn.

Mưa bắt đầu rơi, lộp độp trên khung cửa kính.

Mỗi hạt mưa như gõ lên ngực cô, từng nhịp nặng nề.

Trong bóng tối, cô mở mắt, nhìn tấm lưng anh mờ ảo trong ánh sáng lờ mờ.

Bờ vai rộng, vững chãi, nhưng lại lạnh lẽo đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Cô chợt nhận ra — người đàn ông ấy có thể khiến cả thế giới cúi đầu,

nhưng trái tim anh lại là thứ không ai có thể mở ra.

Không ai – kể cả người mang danh là vợ anh.

“Anh từng yêu cô ấy nhiều đến vậy sao?” – cô hỏi, giọng nhỏ như hơi thở.

Lục Thần im lặng hồi lâu, rồi khẽ nói:

“Cô ấy là người tôi nợ suốt đời.”

Một câu nói đủ khiến trái tim cô rạn nứt.

Cô quay mặt đi, nước mắt chảy dài trên gối.

Nợ suốt đời… còn cô thì sao?

Cô chỉ là người trả giá cho món nợ đó ư?

Anh có biết, mỗi lần anh nhắc đến cô gái ấy,

trong lòng Hạ Vy như có ngàn lưỡi dao xoáy sâu.

Cô cố gắng hít một hơi thật sâu, nén tiếng nấc.

Nhưng nước mắt vẫn tràn ra, làm ướt cả vạt chăn.

Trong bóng tối, Lục Thần khẽ liếc sang.

Anh nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé co mình lại, run rẩy,

nghe thấy cả tiếng nức nghẹn mà cô cố kìm.

Anh định nói gì đó, nhưng lại thôi.

Ngón tay anh siết chặt thành nắm đấm,

một tia cảm xúc lướt qua ánh mắt, nhanh đến mức chính anh cũng không kịp nhận ra.

Anh tự nhủ – đừng để lòng mềm yếu.

Đừng để ánh mắt ấy làm mình dao động.

Vì trong trái tim anh,

vẫn chỉ có hình bóng một người đã mất.

Khi mưa ngoài trời ngớt, đồng hồ chỉ gần hai giờ sáng.

Cô vẫn chưa ngủ.

Mắt mở trừng nhìn trần nhà, đầu óc mơ hồ.

Bỗng điện thoại anh sáng lên, ánh sáng lóe lên trong bóng tối.

Tên người gửi hiện rõ: “An Nhã”.

Trái tim cô như ngừng đập.

Cô nhìn anh, thấy bàn tay anh run nhẹ khi cầm điện thoại, ánh mắt chao đảo trong tích tắc.

Sau đó anh đứng dậy, đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng, chỉ còn mình cô, cùng tiếng mưa lại rơi lộp độp ngoài hiên.

Cô bật cười. Tiếng cười nghẹn ngào, chua chát.

“An Nhã… Người đã chết, vẫn khiến anh bận lòng đến vậy sao?”

Cô ngồi dậy, rút từ ngăn kéo ra bản sao của hợp đồng hôn nhân – tờ giấy lạnh lẽo hơn bất kỳ câu nói nào của anh.

“Hai bên không được phép xen vào đời tư đối phương.”

Một điều khoản đơn giản,

nhưng đủ để khóa chặt trái tim cô.

Cửa mở.

Anh trở lại, ánh mắt bình thản, không để lộ cảm xúc.

“Xin lỗi, làm cô thức à?”

“Không.” – cô đáp, khẽ lắc đầu.

Anh nhìn cô, dừng lại một chút, rồi nói:

“Cô không cần phải suy nghĩ nhiều. Tôi và cô ấy... chỉ là quá khứ.”

“Quá khứ mà anh vẫn giữ liên lạc?” – cô hỏi, giọng nhẹ như tơ, nhưng từng chữ như mũi kim.

Anh không trả lời.

Cô khẽ cười, xoay người nằm xuống.

“Em hiểu rồi. Ngủ đi, Lục tổng. Ngày mai chúng ta còn phải diễn tiếp vở kịch hôn nhân hoàn hảo.”

Anh đứng lặng.

Một lát sau, anh khẽ nói:

“Hạ Vy, tôi không muốn làm cô tổn thương.”

Cô nhắm mắt, giọng khàn khàn:

“Không làm tổn thương… nhưng anh đang làm.”

Anh quay lưng, bước về phía sofa, ngồi xuống.

Bóng anh đổ dài trên sàn, nhập vào bóng đêm ngoài khung cửa.

Một ánh chớp lóe lên, soi rõ gương mặt anh – không lạnh lẽo như thường, mà thoáng chút giằng xé.

Bên kia, Hạ Vy đã nằm im, mắt vẫn mở.

Mỗi lần nhắm lại, cô đều thấy gương mặt An Nhã trong tấm ảnh trên mạng – nụ cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh – thứ mà cô không bao giờ có được từ anh.

Cô đưa tay chạm lên má mình, khẽ thì thầm:

“Là em sai… vì đã yêu người chỉ coi em như cái bóng.”

Nước mắt lại tràn ra, rơi xuống gối, thấm lạnh.

Trời gần sáng.

Bên ngoài, mưa đã tạnh.

Bầu trời chuyển dần sang màu xám bạc, ánh sáng mờ ảo xuyên qua rèm.

Anh vẫn ngồi ở đó, đầu hơi cúi, dường như cũng không ngủ.

Cô mở mắt, nhìn bóng lưng anh – vẫn im lặng, vẫn xa cách.

Trong lòng cô, một ý nghĩ thoáng qua:

Nếu có thể, giá như đêm nay chỉ là giấc mơ.

Và khi tỉnh dậy, em không phải là vợ anh, không phải kẻ thế thân, không phải người bị tổn thương…

Nhưng khi ánh nắng đầu tiên xuyên qua rèm, cô biết, mọi thứ đều thật.

Cuộc hôn nhân này, thật đến mức khiến trái tim cô đau đớn từng nhịp.

Buổi sáng, khi cô tỉnh dậy, anh đã rời đi.

Trên bàn, chỉ còn lại một ly cà phê đen, vẫn còn hơi ấm, cùng mảnh giấy nhỏ:

“Tôi ra ngoài sớm.

Hợp đồng hôm nay có người mang tới để cô ký nốt phần điều khoản bổ sung.”

Chữ viết mạnh mẽ, dứt khoát – như chính con người anh.

Hạ Vy đặt tờ giấy xuống, nhìn ly cà phê.

Một thoáng gì đó len qua tim – không phải ấm áp, chỉ là thứ cảm giác mơ hồ, mong manh, như tia nắng sớm vụt tắt sau làn mây.

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nhạt.

“Lạnh thật. Đêm tân hôn… đúng là không dành cho những kẻ không được yêu.”

“Anh quay lưng, ánh mắt vô cảm.

Còn em, nằm đó, ôm nỗi cô đơn của một người vợ không có chồng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×