Ba ngày sau, toàn bộ nhân viên trong phòng marketing được triệu tập gấp vào buổi sáng thứ Hai. Hà My vừa kịp đặt ly cà phê xuống bàn thì chuông điện thoại reo. Giọng cô trợ lý hốt hoảng vang lên:
“Chị My, tổng giám đốc muốn chị và anh Khoa lên họp ngay. Có tin mới về dự án!”
Hà My thoáng sững người. Dự án còn chưa đến giai đoạn phê duyệt chính thức, vậy mà tổng giám đốc lại muốn gặp? Cô vội thu dọn tài liệu, bước nhanh về phía phòng họp lớn. Minh Khoa đã ở đó, đứng thẳng, tay đút túi quần, ánh mắt lạnh và tập trung như mọi khi.
Tổng giám đốc Dương Thịnh – người đàn ông tóc muối tiêu, phong thái điềm đạm – nhìn hai người, rồi mỉm cười:
“Chúc mừng hai người. Ban giám đốc đã quyết định chọn kế hoạch marketing của phòng các bạn cho dự án Phoenix Rise. Nhưng…”
Ông ngừng lại, giọng chậm rãi,
“Công ty đối tác vừa gửi yêu cầu mới. Họ muốn chúng ta hợp tác trực tiếp với bên truyền thông Vision, nghĩa là – Khoa, My – hai người sẽ làm việc với nhóm ngoài công ty trong giai đoạn đầu.”
Hà My thoáng ngẩn ra. Vision… chính là công ty mà cô từng xem là đối thủ đáng gờm nhất trong lĩnh vực sáng tạo nội dung số.
Cô nuốt khan. “Thưa giám đốc, vậy cụ thể nhóm Vision sẽ chịu trách nhiệm phần nào ạ?”
“Tổng thể ý tưởng quảng bá sẽ do Vision đề xuất. Nhưng Dương Thịnh vẫn giữ vai trò kiểm soát và triển khai. Hai người sẽ phải kết nối giữa hai bên, đảm bảo mọi thứ đồng nhất.”
Nghe đến đây, Minh Khoa chỉ khẽ nhíu mày. Anh không phản ứng gay gắt, nhưng ánh nhìn lạnh như thép lướt qua mặt bàn. Anh hiểu, điều này có nghĩa là — họ không chỉ phải làm việc cùng nhau mà còn phải chịu áp lực từ hai bên công ty cùng một lúc.
Sau cuộc họp, Hà My và Minh Khoa cùng đi xuống tầng. Không ai nói gì. Không khí giữa họ đặc quánh. Mãi đến khi đứng chờ thang máy, Hà My mới thở dài:
“Làm việc với Vision… nghe thôi đã thấy rắc rối.”
Minh Khoa nhìn cô, giọng điềm tĩnh:
“Chúng ta có thể xoay xở được. Chỉ cần thống nhất cách làm việc, đừng để họ chiếm lợi thế.”
“Anh luôn bình tĩnh như thế sao?” – cô hỏi, nửa tò mò, nửa thách thức.
Anh khẽ mỉm cười. “Không. Tôi chỉ không để cảm xúc làm mờ lý trí.”
Câu nói ấy khiến Hà My im lặng một lúc lâu. Cô không hiểu sao, mỗi lần anh nói chuyện, giọng điệu bình thản ấy lại khiến cô vừa muốn tranh cãi, vừa muốn nghe tiếp.
Chiều hôm đó, buổi họp online đầu tiên giữa Dương Thịnh và Vision diễn ra. Đối tác của họ là một nhóm trẻ, năng động, dẫn đầu là Khánh Linh – giám đốc sáng tạo của Vision, cũng là người từng thắng nhiều giải quảng cáo quốc tế.
Ngay từ khi màn hình bật lên, Hà My nhận ra ánh nhìn giữa Khánh Linh và Minh Khoa có gì đó... khác thường.
“Chào anh Khoa,” Linh mỉm cười, giọng nhẹ mà đầy ẩn ý, “Lâu rồi mới có dịp hợp tác lại.”
Hà My thoáng sững. “Lại?” – cô nghĩ thầm. Hóa ra họ từng quen biết sao?
Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Vision trình bày ý tưởng táo bạo: một chiến dịch quảng bá mang phong cách tương tác thực tế ảo, kết hợp dữ liệu người dùng theo thời gian thực. Ý tưởng tuyệt vời – nhưng cũng đầy rủi ro.
Hà My lắng nghe, ghi chép, nhưng trong lòng đầy mâu thuẫn. Phần cảm xúc trong cô thích thú với sự sáng tạo mới mẻ đó. Phần lý trí lại nghi ngờ: nếu chiến dịch thất bại, toàn bộ áp lực sẽ dồn lên cô và Minh Khoa.
Khi đến lượt phản hồi, Minh Khoa lạnh lùng nói:
“Ý tưởng tốt, nhưng cần số liệu cụ thể về hiệu quả người dùng. Nếu không có, tôi sẽ không phê duyệt.”
Khánh Linh nghiêng đầu, cười nhẹ:
“Anh Khoa vẫn như xưa – lúc nào cũng nói chuyện bằng số liệu.”
Câu nói ấy tưởng chừng vô hại, nhưng khiến không khí trong phòng lạnh đi vài độ. Hà My thoáng liếc sang, bắt gặp ánh mắt Minh Khoa thoáng cứng lại. Có gì đó anh không muốn nhắc đến.
Sau buổi họp, khi mọi người đã rời đi, Hà My vẫn ngồi lại, xếp gọn tài liệu. Minh Khoa đi qua, dừng lại trước bàn cô.
“Đừng để buổi họp hôm nay làm ảnh hưởng đến tâm lý,” anh nói khẽ. “Linh… từng là đồng nghiệp cũ của tôi. Không có gì khác.”
Hà My ngước lên, bắt gặp ánh mắt anh – nghiêm túc, chân thành. Cô khẽ gật đầu, dù lòng vẫn còn chút gì đó lạ lẫm.
“Anh không cần giải thích đâu,” cô nói nhỏ, “Tôi chỉ quan tâm đến dự án.”
Anh khẽ mỉm cười, giọng nhẹ hơn thường ngày:
“Còn tôi… thì quan tâm đến cả người cùng thực hiện nó.”
Khoảnh khắc ấy, thời gian như dừng lại. Hà My cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô cố che giấu bằng một nụ cười xã giao, nhưng trong lòng, cảm xúc đang rối tung.
Bên ngoài cửa kính, ánh hoàng hôn phủ xuống những tòa nhà, phản chiếu lên khuôn mặt họ – hai người đồng nghiệp, hai đối thủ, hai linh hồn đang bước vào một mối quan hệ không thể định nghĩa rõ ràng: hợp tác hay thử thách, lý trí hay con tim?
Một dự án mới bắt đầu – và cùng với nó, là sự thay đổi mà cả hai chưa thể lường trước.