ngã rẽ công sở

Chương 4: Giữa Lý Trí Và Cảm Xúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau buổi họp với Vision, Hà My chìm trong lịch làm việc dày đặc. Dự án Phoenix Rise đang tiến vào giai đoạn quan trọng nhất – lên kế hoạch triển khai thử nghiệm. Mọi chi tiết đều phải hoàn hảo.

Cô làm việc muộn gần như mỗi đêm. Đèn trong phòng marketing vẫn sáng khi các tầng khác đã tắt. Giữa những trang dữ liệu, bảng kế hoạch, và những cốc cà phê nguội, cô vẫn kiên trì. Nhưng dạo gần đây, cô cảm thấy lạ – mỗi khi nghĩ đến cuộc trò chuyện với Minh Khoa hôm trước, tim cô lại đập nhanh hơn thường lệ.

“Còn tôi… thì quan tâm đến cả người cùng thực hiện nó.”

Câu nói ấy, tưởng chừng chỉ là một lời động viên, lại khiến cô mất ngủ suốt mấy đêm.

Tối thứ Tư, đồng hồ điểm 9 giờ, văn phòng chỉ còn ánh sáng từ phòng họp chính. Minh Khoa bước vào, tay cầm hai ly cà phê. Anh nhìn quanh, bắt gặp Hà My vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình.

“Em chưa về à?” – anh hỏi, giọng nhẹ nhưng có chút trách.

Hà My ngẩng đầu, hơi giật mình.

“Anh cũng vậy thôi,” cô đáp, nụ cười mệt mỏi. “Deadline sát quá, tôi muốn hoàn thiện phần báo cáo trước sáng mai.”

Anh đặt ly cà phê xuống bàn, hơi nghiêng người nhìn màn hình:

“Em đã làm việc suốt cả ngày rồi. Dù có giỏi đến đâu, cũng không thể duy trì tập trung mãi được.”

Cô bật cười khẽ:

“Anh đang lo cho tôi à?”

“Không. Tôi chỉ không muốn người cùng dự án bị kiệt sức trước khi ra mắt,” anh đáp, nửa đùa nửa thật. Nhưng ánh mắt anh lại quá chân thành để che giấu điều gì khác.

Không khí trong phòng trở nên yên tĩnh. Tiếng gõ bàn phím chậm lại, rồi ngừng hẳn. Hà My ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn của anh. Cả hai im lặng trong vài giây – đủ để nghe rõ tiếng tim mình đập.

Cô nhanh chóng quay đi, giọng nhỏ:

“Cảm ơn cà phê. Anh có góp ý gì cho phần kế hoạch marketing không?”

Minh Khoa bước lại gần hơn, nhìn vào bản kế hoạch trên màn hình.

“Phần chiến lược truyền thông ổn. Nhưng em đang đánh giá thấp rủi ro về ngân sách quảng bá. Nếu Vision triển khai hời hợt, chúng ta sẽ bị ảnh hưởng trực tiếp.”

Cô xoay ghế lại, ánh mắt nghiêm túc:

“Anh nghĩ tôi chưa tính đến điều đó sao? Tôi đã dự phòng phương án hai.”

Anh khẽ gật, ánh nhìn thoáng lướt qua nụ cười tự tin của cô.

“Tốt. Tôi chỉ muốn chắc chắn… rằng em luôn chuẩn bị kỹ như vậy.”

“Em?” – Hà My nhướn mày, khẽ cười. “Giờ anh gọi tôi thân mật quá rồi đó.”

Minh Khoa thoáng khựng lại, rồi mỉm cười:

“Nếu tôi vẫn gọi là ‘chị Hà My’ thì có vẻ... xa cách quá.”

Cô không đáp, chỉ mím môi. Trong lòng, cảm xúc trộn lẫn: ngạc nhiên, bối rối, nhưng cũng ấm áp kỳ lạ.

Sáng hôm sau, buổi họp kiểm tra tiến độ với Vision diễn ra. Khánh Linh xuất hiện với vẻ tự tin, trình bày kế hoạch điều chỉnh theo xu hướng người dùng. Mọi thứ nghe có vẻ hợp lý – cho đến khi Minh Khoa phát hiện ra một chi tiết quan trọng: họ cắt giảm 20% chi phí quảng cáo để đầu tư vào công cụ dữ liệu mới.

“Điều này không nằm trong thỏa thuận ban đầu,” anh nói lạnh.

Khánh Linh mỉm cười, giọng mềm mại nhưng đầy ẩn ý:

“Anh Khoa, tôi biết anh luôn cẩn trọng. Nhưng thử một chút liều lĩnh không phải là xấu. Anh từng dạy tôi như vậy mà.”

Câu nói khiến cả phòng im bặt. Hà My siết nhẹ tay, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Cô nhìn thẳng vào màn hình, giọng rõ ràng:

“Nếu Vision muốn thay đổi ngân sách, chúng tôi cần văn bản chính thức và lý do cụ thể. Dự án này không chấp nhận rủi ro cảm tính.”

Minh Khoa khẽ liếc sang, ánh mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên pha chút tự hào. Cô không chỉ thông minh mà còn biết cách giữ thế chủ động đúng lúc.

Cuộc họp kết thúc trong không khí căng như dây đàn. Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại Hà My và Minh Khoa trong phòng. Anh nhìn cô, nói khẽ:

“Em làm tốt lắm.”

“Cảm ơn. Nhưng đừng để chuyện giữa anh và cô ta ảnh hưởng đến dự án,” cô nói, giọng không giấu được chút ghen âm thầm.

Anh hơi nhướng mày, nụ cười nửa môi hiện ra:

“Em đang ghen à?”

“Không.” – Cô đáp nhanh, quá nhanh để tự nhiên.

Anh cười khẽ, giọng trầm:

“Dù là lý trí hay cảm xúc, em vẫn luôn khiến tôi bất ngờ.”

Hà My im lặng, nhìn ra ngoài ô cửa kính, nơi ánh nắng đang tràn vào. Trong lòng cô dấy lên cảm giác vừa run rẩy vừa ấm áp. Cô biết mình không nên để cảm xúc xen vào công việc. Nhưng mỗi lần anh nhìn cô bằng ánh mắt đó, mọi nguyên tắc dường như tan biến.

Giữa lý trí và cảm xúc, Hà My nhận ra mình đang ở ranh giới mong manh – và cô không chắc mình có thể giữ được sự cân bằng đó bao lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×