ngã rẽ công sở

Chương 5: Lằn Ranh Mỏng Manh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Công ty đang bước vào giai đoạn nước rút. Dự án Phoenix Rise được ban giám đốc đánh giá là “cú hích” có thể định hình lại vị thế thị trường của cả hai tập đoàn. Căng thẳng, trách nhiệm, kỳ vọng — tất cả như sợi dây vô hình quấn quanh cổ mọi người.

Hà My không có thời gian để nghỉ ngơi. Sáng họp, trưa chỉnh kế hoạch, tối làm báo cáo. Nhưng điều khiến cô phân tâm không phải công việc — mà là Minh Khoa.

Từ sau buổi họp với Vision, anh trở nên trầm lặng hơn, ít nói nhưng lại quan tâm cô theo cách âm thầm: một ly cà phê đặt cạnh bàn, một email nhắc lịch nghỉ giữa giờ, một ánh nhìn đủ khiến cô thấy vừa ấm vừa bất an.

Cô tự nhủ: Không được rung động. Anh ta là cấp trên, là đối tác, là người không thể dính dáng tình cảm.

Nhưng trái tim — chẳng bao giờ nghe theo lý trí.

Buổi tối thứ Sáu, phòng marketing chỉ còn lại vài người. Minh Khoa bước tới bàn cô, đặt nhẹ một tập hồ sơ xuống.

“Đây là bản hợp đồng điều chỉnh Vision gửi lại. Có vài điều khoản mới, anh muốn em xem qua.”

Hà My nhận lấy, lật xem vài trang, khẽ cau mày.

“Họ muốn quyền kiểm soát một phần chiến lược truyền thông? Quá đáng thật.”

“Anh cũng nghĩ vậy.” – Khoa đáp, giọng thấp và lạnh. “Nhưng họ đang lợi dụng mối quan hệ giữa anh và Khánh Linh để thử giới hạn.”

Cô nhìn anh, hơi khựng lại:

“Vậy… anh định làm gì?”

Anh im lặng giây lát rồi đáp:

“Anh sẽ nói chuyện riêng với Linh. Nhưng trước đó, anh cần em cùng anh xem lại toàn bộ hợp đồng, tối nay.”

“Ngay bây giờ à?” – cô ngạc nhiên.

“Ừ. Anh đặt phòng họp nhỏ tầng 10. Ở đó yên tĩnh hơn.”

Cô do dự vài giây, rồi gật đầu.

Phòng họp tầng 10 chỉ có ánh đèn vàng dịu, cửa kính mở ra khung cảnh Sài Gòn về đêm rực sáng. Gió đêm len qua khe cửa, mang theo hơi lạnh khiến cô khẽ rùng mình.

Minh Khoa đang đứng gần cửa, hai tay đút túi, mắt nhìn ra xa. Dưới ánh đèn, gương mặt anh có chút mệt mỏi nhưng cũng đầy tập trung.

“Anh làm việc kiểu này hoài chắc không sống nổi đến khi dự án xong đâu,” Hà My nói, nửa đùa nửa thật.

Anh quay lại, mỉm cười nhẹ:

“Nếu có người nhắc anh nghỉ ngơi như em, chắc anh sẽ sống lâu hơn.”

Câu nói khiến không khí trong phòng trở nên lạ lùng. Không căng thẳng, nhưng cũng chẳng còn thuần túy là công việc.

Cả hai ngồi xuống, tập trung vào bản hợp đồng. Nhưng càng làm, khoảng cách giữa họ càng thu hẹp — cả về không gian lẫn cảm xúc. Tay họ vô tình chạm nhau khi cùng lật trang. Cô khẽ rụt lại, tim đập mạnh.

“Xin lỗi,” cô nói nhỏ.

“Không sao,” anh đáp, giọng trầm, ánh mắt không rời khỏi cô. “Chỉ là… anh quên mất mình đang làm việc với một người khiến anh khó giữ bình tĩnh.”

Hà My giật mình, ngẩng lên.

“Anh đang nói gì vậy?”

“Anh không biết nữa,” – anh cười khẽ – “Có lẽ anh chỉ đang thành thật.”

Cô đứng dậy, tránh ánh mắt ấy:

“Anh đừng nói vậy, Minh Khoa. Giữa chúng ta… chỉ là công việc.”

Anh cũng đứng lên, tiến lại gần hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để không khiến cô sợ hãi.

“Anh đã cố nghĩ như em. Nhưng càng cố, anh càng nhận ra — cảm xúc không nằm trong danh mục kiểm soát của bất kỳ hợp đồng nào.”

Cô cắn môi, không nói. Trong lòng, mọi rào chắn như sụp đổ. Một phần cô muốn bước lùi, phần khác lại muốn tiến tới.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại anh reo lên.

Tên người gọi hiện rõ trên màn hình: Khánh Linh.

Cả hai cùng nhìn. Khoảnh khắc ấy như kéo họ trở lại thực tế phũ phàng. Anh bắt máy, giọng lạnh:

“Anh nghe.”

“Em muốn gặp anh. Có chuyện quan trọng về Phoenix Rise.” – giọng Khánh Linh vang lên, nhẹ nhưng đầy ẩn ý.

Khoa thoáng liếc sang Hà My, rồi đáp:

“Anh đang bận. Mai anh liên hệ lại.”

“Là chuyện không thể đợi.”

Cuộc gọi kết thúc. Không khí trong phòng lại rơi vào im lặng. Hà My quay đi, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:

“Anh nên đi đi. Dự án quan trọng hơn.”

“Còn em?” – anh hỏi khẽ.

“Em vẫn là một phần của dự án,” – cô đáp, nở nụ cười mỏng – “và chỉ là như vậy.”

Cô thu dọn hồ sơ, bước ra ngoài, để lại anh đứng một mình giữa ánh đèn mờ. Trong mắt anh, ánh sáng của thành phố như nhòe đi, chỉ còn lại bóng lưng cô — cùng cảm giác hụt hẫng đang dần lấp đầy khoảng trống trong lòng.

Anh hiểu, từ giây phút này, ranh giới giữa công việc và tình cảm đã không còn rõ ràng nữa.

Và một khi đã vượt qua nó… không ai có thể quay lại như trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×