ngã rẽ công sở

Chương 6: Giông Tố Trong Lòng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, văn phòng trở nên náo nhiệt hơn bình thường. Tin tức về việc Vision đề nghị điều chỉnh hợp đồng lần nữa lan nhanh khắp công ty. Không ai biết rõ chi tiết, nhưng tin đồn nói rằng “bên đối tác đã trực tiếp làm việc với Phó giám đốc Minh Khoa và người đại diện Khánh Linh”.

Khi nghe tin đó, Hà My khẽ khựng lại giữa lối đi. Cô siết chặt tập hồ sơ trong tay, cố gắng giữ nét mặt bình thản. Anh ấy không nói gì với mình… – cô nghĩ, cảm giác hụt hẫng tràn lên như cơn sóng ngầm.

Trong buổi họp sáng, Khánh Linh xuất hiện — chỉnh chu, thanh lịch, và đầy tự tin. Cô ta ngồi cạnh Minh Khoa, giọng nói nhẹ nhưng đủ sức khiến cả phòng im lặng.

“Bên Vision mong muốn điều chỉnh chiến lược truyền thông để phù hợp với định hướng thị trường châu Á. Tôi và anh Khoa đã thống nhất sẽ tạm gác một số ý tưởng của phòng marketing để tập trung vào nhóm sản phẩm chủ lực.”

Câu nói ấy như lưỡi dao lạnh. Hà My cúi đầu xuống, giấu ánh nhìn. Những ý tưởng mà cô và Khoa cùng thức đến nửa đêm để hoàn thiện — giờ bị “tạm gác” chỉ bằng vài từ.

Cô ngẩng lên, giọng bình tĩnh nhưng rắn rỏi:

“Xin lỗi, nhưng chiến lược đó là phần cốt lõi giúp chúng ta khác biệt với đối thủ. Nếu bỏ đi, toàn bộ chiến dịch sẽ mất tính nhận diện.”

Khánh Linh mỉm cười mỏng, ánh mắt thoáng qua vẻ thách thức:

“Đôi khi, để thành công, chúng ta phải biết hy sinh cảm xúc cá nhân, đúng không?”

Căn phòng như đông cứng lại. Câu nói tưởng chừng vô tình ấy lại đánh trúng chỗ đau của Hà My. Cô biết, Khánh Linh không chỉ đang nói về công việc.

Minh Khoa liếc nhìn Linh, rồi nhìn sang My — ánh mắt anh có chút hối lỗi, nhưng không nói gì.

Chính sự im lặng đó khiến cô cảm thấy lạnh hơn cả lời nói cay độc nhất.

Buổi trưa, Hà My ra ban công tầng 9 — nơi ít người lui tới. Gió thổi mạnh, cuốn theo cảm xúc đang rối bời trong lòng. Cô nhớ lại khoảnh khắc tối hôm đó: ánh mắt anh, giọng nói dịu dàng, những lời khiến tim cô xao động. Nhưng tất cả dường như chỉ là ảo ảnh khi anh chọn im lặng trước mặt Khánh Linh.

“Em đang trốn à?” – giọng anh vang lên phía sau.

Cô không quay lại:

“Không. Em chỉ ra đây để hít thở không khí… Trước khi bị bóp nghẹt bởi những điều giả tạo trong đó.”

Anh bước đến gần, nhưng giữ khoảng cách.

“Anh không cố ý để mọi chuyện thành ra như vậy.”

“Không cố ý?” – cô cười nhẹ, mắt vẫn hướng ra ngoài. “Anh im lặng khi cô ta công kích em, anh để cô ta xoá bỏ công sức của cả nhóm… mà nói là không cố ý?”

“Anh chỉ không muốn tranh cãi trước mặt cấp dưới. Linh là người của Vision, em biết rõ nếu phản ứng lúc đó, dự án có thể sụp đổ.”

“Vậy nghĩa là em phải im lặng để anh bảo vệ dự án, còn cô ta thì được phép nói gì cũng được?”

Câu hỏi khiến anh lặng người. Trong ánh mắt Hà My là tổn thương xen lẫn thất vọng.

“Em từng nói,” cô tiếp, “rằng anh biết cân bằng giữa công việc và cảm xúc. Nhưng có lẽ em đã sai. Anh chỉ biết chọn bên nào có lợi hơn.”

Cô quay đi, bước về phía cửa, giọng khẽ run:

“Và lần này, rõ ràng người đó không phải em.”

Minh Khoa nắm chặt tay, nhưng không chạy theo. Anh biết mọi lời bào chữa lúc này chỉ khiến cô tổn thương hơn.

Chiều hôm đó, một tin nhắn đến hộp thư công ty của Hà My:

“Tôi muốn gặp riêng để trao đổi lại về chiến lược truyền thông. 7 giờ tối, quán cũ. – K.”

Cô nhìn dòng chữ ngắn ngủi ấy thật lâu. Trong lòng, cảm xúc chồng chéo: giận, buồn, và cả niềm hi vọng yếu ớt.

Liệu anh muốn giải thích, hay chỉ là muốn chấm dứt?

Ngoài cửa kính, trời đổ mưa. Mưa làm mờ khung cảnh thành phố, cũng như làm mờ ranh giới giữa lý trí và trái tim trong lòng cô.

Một giông tố đang đến — không chỉ ngoài kia, mà còn trong chính trái tim hai con người đang cố gắng vừa yêu, vừa giữ lấy sự nghiệp của mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×