ngã rẽ công sở

Chương 7: Cơn Mưa Và Lời Chưa Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời đổ mưa từ lúc chiều muộn, kéo dài đến tận tối. Những hạt mưa nặng hạt rơi xuống mặt đường, phản chiếu ánh đèn vàng mờ ảo của phố. Quán cà phê “Mộc Hương” nằm khuất trong con hẻm nhỏ, yên tĩnh như một góc trú ẩn khỏi thế giới ồn ào. Đây là nơi Hà My và Minh Khoa từng ngồi thảo luận ý tưởng vào những ngày đầu của dự án — cũng là nơi mà mọi cảm xúc giữa họ bắt đầu nảy mầm.

Hà My đến sớm hơn mười phút. Cô chọn chiếc bàn quen ở góc cửa kính, nơi có thể nhìn thấy những giọt mưa lăn dài trên khung cửa. Mùi cà phê rang xộc vào mũi, khiến cô nhớ lại buổi tối hôm nào — khi anh ngồi đối diện, vừa nhấp cà phê vừa lặng im nghe cô trình bày ý tưởng. Khi ấy, trong ánh đèn mờ, ánh mắt anh từng khiến tim cô rung lên một nhịp mà cô không hiểu nổi.

Bây giờ, mọi thứ dường như xa lạ.

Tiếng chuông cửa vang lên. Minh Khoa bước vào, áo vest thấm ướt mưa, hơi thở gấp nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm như cũ. Anh nhìn quanh, rồi bắt gặp cô. Cô không đứng dậy, chỉ gật nhẹ.

“Cảm ơn em đã đến,” anh nói, giọng khàn khàn.

Hà My nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điềm tĩnh:

“Anh bảo muốn trao đổi về chiến lược. Em nghĩ ta nên nói thẳng vào trọng tâm.”

Anh ngồi xuống, đối diện cô. Một khoảng lặng kéo dài. Chỉ có tiếng mưa hòa cùng tiếng thìa khuấy ly cà phê trong tay cô.

“Thật ra,” anh nói chậm rãi, “anh gọi em ra không chỉ vì dự án.”

Cô khẽ nhếch môi: “Vậy là vì điều gì?”

“Vì anh… không muốn để em hiểu lầm thêm.”

Cô ngẩng lên, ánh nhìn như mũi dao:

“Hiểu lầm? Anh im lặng trước mặt cô ta, anh để cô ta xóa bỏ công sức của nhóm, và anh gọi đó là ‘hiểu lầm’?”

Anh cắn môi, đôi mắt hơi cụp xuống.

“Anh sai. Nhưng lúc đó, nếu anh phản ứng, Vision có thể rút hợp đồng. Toàn bộ dự án sẽ sụp đổ.”

“Anh luôn biết cách đặt lý do hợp lý cho mọi quyết định.” – Hà My cười nhạt. “Chỉ tiếc là, lý do đó luôn gắn với lợi ích, không bao giờ là cảm xúc.”

“Không phải vậy, My.” – Anh nói nhanh, giọng trở nên trầm ấm. – “Em nghĩ anh không quan tâm sao? Khi Linh nói những lời đó, anh muốn phản ứng. Nhưng anh nhìn thấy ánh mắt của em — bình tĩnh, mạnh mẽ — và anh nghĩ… có lẽ em không cần anh bênh vực.”

Cô im lặng. Những lời ấy khiến cô dao động. Nhưng nỗi tổn thương vẫn chưa thể nguôi.

“Vấn đề,” cô nói nhỏ, “là anh đã quen quyết định thay người khác. Anh nghĩ im lặng là bảo vệ, nhưng với em, im lặng lại là phản bội.”

Không khí lặng như tờ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, dày đặc hơn.

Một lúc sau, anh lên tiếng:

“Anh không muốn mất em, My.”

Cô khẽ giật mình. Ánh mắt anh chứa một thứ gì đó rất thật — không phải là lời biện minh của một người sếp, mà là sự yếu đuối của một người đàn ông.

Anh tiếp tục:

“Anh đã từng nghĩ công việc là tất cả. Nhưng khi thấy em rời phòng họp hôm đó, anh nhận ra mình sợ… sợ rằng em sẽ không bao giờ quay lại.”

Hà My nhìn anh thật lâu, đôi mắt mềm lại.

“Em không cần anh nói những lời đó bây giờ,” cô khẽ nói. “Em chỉ cần biết, trong quyết định của anh — dù là vì công việc hay vì em — anh có từng thật sự lắng nghe trái tim mình không?”

Anh im lặng. Rất lâu.

Cuối cùng, anh nói khẽ:

“Có. Nhưng đôi khi, trái tim và lý trí lại chọn hai con đường khác nhau.”

Câu trả lời ấy khiến cô thấy vừa buồn, vừa chua xót.

Mưa ngoài trời dần nhỏ lại. Quán cà phê chỉ còn lại hai người. Không còn những lời công kích, chỉ còn những khoảng trống giữa hai ánh mắt.

Minh Khoa đứng dậy, lấy trong túi ra một tệp giấy — bản đề xuất mới. Anh đặt trước mặt cô.

“Anh đã chỉnh lại toàn bộ chiến lược. Phần ý tưởng của em được giữ nguyên. Anh sẽ tự chịu trách nhiệm với Vision.”

Hà My ngẩng lên, ngạc nhiên:

“Anh không cần làm vậy. Điều đó có thể ảnh hưởng đến vị trí của anh.”

Anh mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt kiên định:

“Công việc nào cũng có rủi ro. Nhưng nếu phải chọn giữa một dự án thành công và một người mà anh trân trọng, anh muốn thử xem lần này, trái tim mình đúng hay sai.”

Cô nhìn anh thật lâu, rồi khẽ gật đầu. Một nụ cười rất nhỏ, rất mỏng manh xuất hiện nơi khóe môi.

Cô nói khẽ:

“Có lẽ, anh vừa khiến cơn mưa này… không còn lạnh như trước.”

Ngoài kia, mưa ngừng rơi. Ánh đèn vàng phản chiếu lên mặt đường ướt, long lanh như những mảnh ký ức vừa được gột sạch.

Giữa hai người, vẫn còn những khoảng cách, những thử thách, nhưng trong khoảnh khắc đó, họ đều hiểu — đã đến lúc bắt đầu lại, không phải như hai đối thủ, mà như hai trái tim đang cùng hướng về một điểm chung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×