Sau buổi gặp gỡ hôm ấy, mọi thứ giữa Hà My và Minh Khoa dường như trở nên nhẹ nhàng hơn. Họ bắt đầu nói chuyện trở lại, trao đổi ý tưởng, và phối hợp trong công việc trơn tru đến bất ngờ. Không còn những cuộc tranh luận gay gắt, mà thay vào đó là những cái gật đầu ngầm hiểu, những ánh nhìn thay lời động viên.
Dự án “NovaX” — đứa con tinh thần mà họ cùng phụ trách — đang bước vào giai đoạn thử nghiệm. Các ý tưởng sáng tạo của Hà My kết hợp với tầm nhìn chiến lược của Minh Khoa đã tạo nên bước đột phá khiến hội đồng lãnh đạo lẫn đối tác Vision đều chú ý.
Thế nhưng, càng gần đến đích, càng nhiều “sóng ngầm” bắt đầu xuất hiện.
Trong cuộc họp sáng thứ Năm, Khánh Linh bước vào với vẻ mặt tự tin thường thấy. Trên tay cô là tập báo cáo dày cộp.
“Vision đã xem xét lại kế hoạch marketing,” cô nói, giọng ngọt ngào nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo. “Họ cho rằng việc tập trung vào cảm xúc người dùng là hướng đi tiềm năng, nhưng chúng ta cần phải kiểm soát chi phí và rủi ro kỹ hơn.”
Hà My ngẩng lên, điềm đạm:
“Chi phí đã được tính toán rõ ràng trong ngân sách. Phần rủi ro cũng có kế hoạch dự phòng.”
Khánh Linh mỉm cười mỏng:
“Tôi biết. Nhưng Vision muốn một người ‘đại diện chuyên môn’ trực tiếp giám sát phần đó. Và họ đề xuất tôi đảm nhiệm vai trò này.”
Cả phòng họp im lặng. Một vài người liếc nhìn nhau, cảm nhận được sự căng thẳng đang lan tỏa.
Minh Khoa đặt bút xuống bàn, giọng anh trầm:
“Đề xuất này chưa từng được bàn bạc. Vision có nói rõ lý do không?”
“Có.” – Linh đáp nhanh. “Họ muốn người từng làm việc trực tiếp với ban lãnh đạo của họ. Và anh biết đấy… người đó là tôi.”
Ánh mắt cô dừng lại nơi Hà My, đầy ẩn ý.
Hà My không phản ứng. Cô chỉ nhìn xuống tài liệu, rồi nói nhẹ:
“Nếu điều đó giúp dự án tốt hơn, tôi không phản đối. Nhưng tôi tin rằng bất kỳ thay đổi nào cũng nên dựa trên nguyên tắc minh bạch và tôn trọng công sức của cả nhóm.”
Khánh Linh cười nhẹ:
“Dĩ nhiên rồi. Tôi chỉ hy vọng mọi người không đặt cảm xúc cá nhân vào công việc.”
Câu nói đó rơi vào không khí, nặng nề như đá.
Sau cuộc họp, Hà My trở về phòng làm việc. Cô mở laptop, nhưng đôi tay dừng lại trên bàn phím. Từng câu nói của Khánh Linh vẫn vang lên trong đầu. “Đặt cảm xúc cá nhân vào công việc.” — rõ ràng là một đòn ngầm nhắm vào cô và Minh Khoa.
Tiếng gõ cửa vang lên. Minh Khoa bước vào.
“Em ổn chứ?” – Anh hỏi nhỏ.
“Ổn.” – Cô đáp mà không ngẩng đầu.
Anh ngồi xuống bên cạnh, khẽ nói:
“Đừng để những lời đó làm em khó chịu. Linh đang thử thách chúng ta. Cô ta muốn biết giữa công việc và tình cảm, ai sẽ lùi trước.”
Hà My mím môi:
“Em không sợ bị thử thách. Em chỉ sợ anh lại im lặng như lần trước.”
Anh nhìn cô, ánh mắt đầy kiên định:
“Không đâu. Lần này anh sẽ không để ai chạm vào công sức của em.”
Nhưng sự thật không dễ dàng như lời hứa.
Ba ngày sau, trong bản báo cáo gửi lên ban giám đốc, một số phần nội dung ý tưởng của Hà My bị chỉnh sửa mà không có thông báo. Các hình ảnh gốc, thông điệp và thông số mục tiêu bị thay đổi — và phần ghi chú người duyệt lại là tên Khánh Linh.
Hà My phát hiện ra ngay khi đang chuẩn bị cho buổi kiểm duyệt. Cô siết chặt tay, mắt dán vào màn hình.
“Cô ấy… dám sửa cả concept gốc.” – Cô thì thầm.
Minh Khoa lập tức đến. Anh nhìn thấy tệp chỉnh sửa, ánh mắt tối lại.
“Cô ta đang vượt quyền.”
“Nhưng nếu em phản đối,” Hà My nói nhanh, “Vision sẽ cho rằng em chống đối lại người đại diện của họ. Lần này, chúng ta có thể mất hợp đồng thật sự.”
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
“Vậy để anh.”
“Anh định làm gì?”
“Anh sẽ gặp họ. Trực tiếp.”
Buổi chiều hôm đó, tại phòng họp nhỏ của Vision, Minh Khoa một mình đối diện ba người đại diện, cùng Khánh Linh ngồi bên cạnh.
Anh trình bày lại kế hoạch ban đầu, từng chi tiết, từng con số, và chứng minh rằng bản chỉnh sửa mới không chỉ làm mất đi tinh thần dự án mà còn làm giảm hiệu quả kinh doanh.
Khi anh nói xong, người đại diện của Vision nhìn sang Khánh Linh:
“Cô Linh, điều này đúng không?”
Khánh Linh mỉm cười, ánh mắt liếc qua anh:
“Tôi chỉ làm theo định hướng của Vision. Nhưng nếu anh Khoa đã chắc chắn đến vậy, tôi sẽ nhường quyền quyết định lại cho anh ấy.”
Nụ cười đó — đầy khiêu khích, đầy ngụ ý.
Khoa đáp lại bình tĩnh:
“Cảm ơn cô. Nhưng tôi chỉ làm điều cần thiết để bảo vệ nhóm của mình.”
Tối hôm đó, khi anh trở về văn phòng, Hà My vẫn còn ngồi làm việc. Anh đặt tập tài liệu xuống bàn cô.
“Mọi chuyện ổn rồi. Vision chấp thuận bản kế hoạch cũ.”
Cô ngẩng lên, mỉm cười nhẹ, ánh mắt pha lẫn biết ơn và cảm động:
“Cảm ơn anh. Nhưng anh biết không… điều khiến em vui nhất không phải là dự án được giữ lại.”
“Vậy là gì?”
“Là anh đã không im lặng nữa.”
Anh nhìn cô, khẽ cười.
“Anh đã hứa rồi mà.”
Ngoài cửa kính, thành phố lấp lánh ánh đèn đêm. Trong căn phòng chỉ có hai người, im lặng nhưng ấm áp. Dù bên ngoài đang nổi lên bao sóng ngầm, họ vẫn chọn đứng cùng nhau — như hai mảnh ghép không hoàn hảo, nhưng vừa khít trong một thế giới đầy toan tính.