ngã rẽ thời gian

Chương 3: Gặp lại chính mình trong quá khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng ù ù trong tai dần tan đi, nhưng trước mắt Minh vẫn chỉ là một vùng sáng nhòe nhoẹt, như thể anh vừa bị ném ra khỏi giấc mơ dài và chưa thể hoàn toàn tỉnh dậy. Hít một hơi sâu, anh nhận ra không khí quanh mình ẩm ướt, nặng mùi bụi bặm và hơi ẩm đặc trưng của những căn nhà cổ lâu đời. Khi mắt dần thích nghi, Minh sững sờ: họ không còn ở trong phòng thí nghiệm chật hẹp nữa.

Cả nhóm bốn người – Minh, Lan, Huy và Tuấn – đang đứng giữa một con ngõ nhỏ lát gạch xưa cũ. Những mái ngói rêu phong nối liền nhau, bức tường phủ loang lổ rêu xanh, mùi hương hoa sữa thoang thoảng trong gió. Xa xa, tiếng chuông chùa vọng lại, trầm buồn, kéo dài.

Lan khẽ run lên:

– Đây là đâu? Chẳng lẽ… chúng ta đã… đi ngược thời gian?

Không ai trả lời. Mỗi người đều cảm nhận rõ rệt sự thật không thể chối cãi: chiếc máy kia đã hoạt động. Họ đã rời khỏi hiện tại, trượt vào một thời điểm nào đó trong quá khứ.

Huy quay vòng, ánh mắt đảo quanh:

– Trời ạ, nhìn mấy tấm biển kìa! Chữ kiểu cổ, bảng hiệu viết tay… Chúng ta đang ở thập niên 90?

Tuấn bước đến gần một cửa hàng nhỏ, đưa tay chạm vào khung gỗ mục:

– Không… không phải 90. Nhìn chiếc radio kia đi. Nó cũ hơn thế nhiều. Có khi là những năm 70.

Trong khi cả nhóm còn đang hoang mang, Minh cảm thấy lồng ngực mình thắt lại kỳ lạ. Anh nhận ra một điều mà những người khác chưa chú ý: con ngõ này, mái ngói này, cả mùi hoa sữa kia… tất cả đều quen thuộc đến nao lòng. Đây là nơi anh đã lớn lên – con ngõ nơi căn nhà tuổi thơ của anh tọa lạc.

“Không thể nào…” – Minh thầm nghĩ, nhưng đôi chân lại tự động bước đi, dẫn anh đến cuối con ngõ, nơi có một cánh cổng gỗ quen thuộc. Cánh cổng ấy đã từng là nơi anh ngồi hàng giờ khi còn bé, nghe tiếng bà kể chuyện cổ tích.

Lan gọi với:

– Minh! Anh đi đâu thế?

Nhưng Minh không trả lời. Anh chỉ dừng lại khi trước mắt mình, cánh cửa gỗ ấy khẽ hé mở, và một cậu bé tầm tám tuổi ló ra, đôi mắt trong veo, mái tóc rối bù – hình ảnh y hệt chính anh thuở bé.

Minh chết lặng.

Cậu bé kia chính là anh – Minh của mười mấy năm về trước.

Trong khoảnh khắc, mọi suy nghĩ trong đầu Minh vỡ vụn. Bao ký ức tuổi thơ ùa về: những buổi chạy chơi trong con ngõ, những trận đòn nghịch ngợm, tiếng mẹ gọi í ới từ trong bếp. Tất cả như thể vừa mới hôm qua, nhưng giờ lại hiển hiện sống động ngay trước mắt.

Lan, Huy, và Tuấn cũng sững người. Lan lắp bắp:

– Trời ơi… đó… đó là… Minh… hồi nhỏ sao?

Tuấn cố nuốt khan:

– Vậy là… chuyện này thật sự có thể xảy ra. Chúng ta… có thể gặp chính mình trong quá khứ…

Cậu bé Minh chưa nhận ra điều khác thường. Nó chỉ tò mò nhìn nhóm người lạ, đôi mắt sáng long lanh:

– Các cô chú là ai vậy? Sao đứng trước nhà cháu?

Minh mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc. Anh không biết phải trả lời thế nào. Anh vừa muốn ôm chầm lấy cậu bé, vừa muốn chạy trốn khỏi sự thật phi lý này.

Lan khẽ kéo tay Minh, thì thầm:

– Anh bình tĩnh. Nếu cậu bé đó thật sự là anh hồi nhỏ, thì bất cứ lời nói hay hành động nào của anh bây giờ cũng có thể ảnh hưởng đến dòng thời gian.

Lời cảnh báo ấy như tạt gáo nước lạnh. Minh siết chặt nắm tay, cố ngăn cảm xúc bùng nổ trong lồng ngực.

Nhưng số phận dường như chẳng cho anh kịp suy nghĩ. Bên trong nhà, một giọng phụ nữ vang lên:

– Minh ơi, con đang làm gì đó?

Minh lảo đảo. Đó là giọng của mẹ anh, người đã mất nhiều năm trước. Nghe lại tiếng gọi ấy khiến cả cơ thể anh run rẩy.

Huy nhíu mày, kéo cả nhóm lùi xa một chút để tránh gây chú ý. Anh thì thào:

– Chúng ta cần bàn bạc. Nếu đúng là xuyên về quá khứ, chúng ta phải hiểu rõ nguyên tắc: không can thiệp, không thay đổi. Chỉ quan sát thôi.

Tuấn phản bác:

– Nhưng nếu đây là “nhiệm vụ thời gian” mà cỗ máy kia đặt ra thì sao? Có khi chúng ta phải làm một điều gì đó.

Lan suy tư:

– Nhiệm vụ… Có lẽ đúng. Mỗi lần dịch chuyển, chúng ta phải hoàn thành một việc. Nếu không, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây mãi mãi.

Cả ba quay sang Minh. Anh là người liên quan trực tiếp nhất đến thời điểm này. Ánh mắt họ như muốn hỏi: “Anh sẽ làm gì?”

Minh im lặng rất lâu. Bên trong anh là cơn bão giằng xé: gặp lại chính mình, gặp lại mẹ, liệu anh có nên tiến lên? Hay nên quay lưng đi để bảo toàn dòng thời gian?

Trong lúc cả nhóm đang bối rối, bất ngờ có tiếng la hét vọng từ đầu ngõ. Một nhóm thanh niên hùng hổ tiến đến, trên tay cầm gậy gộc. Bọn họ chính là lũ lưu manh trong khu chợ gần đó, nổi tiếng bắt nạt trẻ con và trấn lột người dân. Minh nhớ lại – hồi nhỏ, anh từng bị bọn chúng dọa nạt và cướp đi chiếc xe đạp yêu thích.

Tim Minh nhói lên. Ký ức ấy từng khiến anh tổn thương suốt tuổi thơ. Giờ đây, anh đứng trước cơ hội thay đổi nó.

Lan lập tức nhận ra sự việc:

– Đây có thể chính là “nhiệm vụ”! Chúng ta phải bảo vệ cậu bé – chính là Minh của quá khứ.

Huy lắc đầu:

– Nhưng nếu chúng ta ngăn cản, liệu có làm thay đổi tương lai? Nếu Minh không bị mất chiếc xe đạp năm ấy, có thể cuộc đời anh đã rẽ sang hướng khác.

Cả nhóm rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Minh, với trái tim đang sục sôi, cuối cùng siết chặt nắm đấm:

– Tôi không thể đứng nhìn. Suốt bao năm qua, tôi luôn ước giá như mình có thể quay lại và bảo vệ đứa trẻ ấy… chính là tôi. Nếu đây là cơ hội, tôi sẽ nắm lấy!

Anh bước lên, đối mặt với đám côn đồ đang áp sát.

Cuộc chạm trán diễn ra kịch tính. Đám thanh niên không hề e ngại nhóm bốn người lạ, chúng quát tháo, định xông vào giật lấy chiếc xe từ tay cậu bé Minh. Nhưng lần này, quá khứ không còn lặp lại như trước.

Minh lao tới, chắn ngang trước mặt cậu bé. Cả nhóm cùng phối hợp, Lan nhanh nhẹn kéo đứa bé ra xa, Huy và Tuấn đẩy lui bọn lưu manh. Một trận hỗn chiến nổ ra ngay giữa con ngõ chật hẹp, tiếng hò hét, tiếng va đập vang vọng.

Cuối cùng, nhờ sự phối hợp, nhóm bạn đẩy lùi được bọn côn đồ. Chúng chửi rủa rồi bỏ chạy, để lại không gian tan hoang và im lặng.

Cậu bé Minh run rẩy, mắt mở to nhìn “người lạ” đã cứu mình. Trong ánh mắt ấy, vừa có sợ hãi, vừa có ngưỡng mộ, vừa có sự tò mò khó tả.

Minh cúi xuống, muốn nói điều gì đó, nhưng Lan vội chen vào, thì thầm rất nhỏ:

– Đủ rồi. Chúng ta không nên nói thêm gì cả. Nếu cậu bé này nhớ được anh, sẽ thay đổi tất cả.

Minh cắn môi, kìm nén lời muốn thốt ra.

Cậu bé lí nhí:

– Cảm ơn các chú, các cô…

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất dưới chân họ bỗng rung lên. Một luồng sáng trắng xoá lại xuất hiện, cuốn cả nhóm vào vòng xoáy dữ dội.

Khi tỉnh lại, cả bốn người thấy mình đứng ở một nơi hoàn toàn khác – một không gian tối om, tường phủ đầy kí hiệu lạ. Họ chưa kịp định thần thì một giọng nói vang lên trong đầu, lạnh lẽo như vọng từ hư vô:

“Các ngươi đã thay đổi mảnh ghép của quá khứ. Trò chơi thời gian chỉ mới bắt đầu…”

Cả nhóm rùng mình. Minh nắm chặt tay, trong lòng ngổn ngang: anh vừa được gặp lại chính mình, nhưng sự lựa chọn ấy đã mở ra một tương lai không thể đoán trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×