ngã rẽ thời gian

Chương 4: Nhiệm vụ đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không gian tối tăm bao trùm, lạnh lẽo như một hầm ngục vô tận. Những bức tường xung quanh phát sáng mờ mờ, từng ký hiệu lạ lẫm như những con chữ cổ ngữ uốn lượn, khi ẩn khi hiện. Cả nhóm bốn người – Minh, Lan, Huy, Tuấn – vẫn chưa hoàn hồn sau cú xoáy vừa rồi.

Lan ôm lấy vai, giọng run run:

– Đây… đây là đâu vậy? Không phải con ngõ hồi nãy nữa…

Tuấn thở dốc, bàn tay vẫn run:

– Tôi nghĩ… đây là một dạng “trạm trung chuyển”. Cái nơi quái quỷ này giống như… phòng chờ giữa các dòng thời gian.

Minh thì đứng lặng, tim vẫn đập thình thịch sau khi nghe giọng nói vang vọng kia. Câu từ lạnh lẽo ấy vẫn ám ảnh anh: “Các ngươi đã thay đổi mảnh ghép của quá khứ. Trò chơi thời gian chỉ mới bắt đầu…”

Trò chơi thời gian? Nghĩa là gì?

Huy siết chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn quanh:

– Ai đó! Ra mặt đi! Ngươi là ai mà bày trò với bọn ta thế này?

Tiếng cười khẽ khàng vang vọng, không rõ từ đâu, khiến da gà cả nhóm dựng đứng. Rồi một luồng sáng gom lại thành hình dáng một chiếc mặt nạ bạc lơ lửng giữa không trung. Không có cơ thể, chỉ một gương mặt trống rỗng, đôi hốc mắt đen ngòm.

Giọng nói kia cất lên:

– Chào mừng các ngươi, những kẻ lang thang trong dòng chảy thời gian. Từ giờ, mỗi lần dịch chuyển, các ngươi sẽ phải hoàn thành một nhiệm vụ. Nếu thất bại… các ngươi sẽ bị mắc kẹt trong thời điểm đó, vĩnh viễn.

Lan nuốt nước bọt:

– Nhiệm vụ… ai đặt ra? Tại sao chúng tôi phải tham gia?

Mặt nạ bạc không trả lời trực tiếp, chỉ phát ra tràng cười lạnh.

– Các ngươi đã tự chọn khi chạm tay vào cỗ máy kia. Mọi thứ đều có cái giá. Và đây là giá phải trả.

Minh cau mày, bước lên một bước:

– Thế nhiệm vụ đầu tiên của chúng tôi là gì?

Mặt nạ bạc từ từ quay lại phía anh, ánh sáng quanh nó lóe lên. Rồi cả căn phòng tối sầm lại, trước khi một hình ảnh ba chiều hiện ra như một đoạn phim cũ kỹ.

Trong hình ảnh, cả nhóm thấy một ngôi làng nhỏ giữa rừng núi. Trẻ con đang nô đùa, người lớn quây quần bên những căn nhà lợp mái tranh. Nhưng đột nhiên, bầu trời tối sầm, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên. Một toán kỵ binh hung hãn ào tới, cầm gươm đuốc. Ngôi làng chìm trong biển lửa, tiếng khóc la thất thanh vang vọng.

Giọng mặt nạ bạc trầm xuống:

– Năm 1413. Một ngôi làng vùng trung du chuẩn bị bị xóa sổ trong một cuộc càn quét. Các ngươi phải thay đổi kết cục. Bảo vệ ít nhất một phần dân làng, và duy trì sự tồn tại của nó. Đó là nhiệm vụ đầu tiên.

Tuấn nhăn mặt:

– 1413? Tức là… thời phong kiến? Lính ngựa, gươm giáo?

Lan thì thào:

– Chúng ta… phải chiến đấu sao?

Huy hít sâu, vẻ kiên định:

– Dù thế nào, chúng ta không còn lựa chọn. Nếu bỏ mặc, ngôi làng đó sẽ biến mất, và có thể chính dòng thời gian của chúng ta cũng sẽ bị thay đổi.

Mặt nạ bạc dường như nghe thấy, nó khẽ cười:

– Thời gian không khoan nhượng. Các ngươi có ba ngày.

Một tiếng “rắc” vang lên như sấm nổ. Cả nhóm lại bị hút vào xoáy sáng.

Khi mở mắt, bốn người đã đứng giữa một con đường đất gập ghềnh, hai bên là ruộng lúa xanh mướt. Xa xa, những mái nhà tranh lúp xúp hiện ra, khói bếp bay nghi ngút trong buổi chiều tà. Tiếng gà gáy, tiếng trẻ con cười vang vọng.

– Làng… làng kia rồi. – Lan thì thào.

Minh nhìn khung cảnh thanh bình ấy, trong lòng dấy lên một cảm giác khẩn trương. Chỉ trong ít ngày nữa, mọi thứ nơi đây sẽ bị thiêu rụi nếu họ không làm gì.

Huy gật đầu:

– Trước tiên, ta phải tìm hiểu tình hình. Xem dân làng có gì, kẻ thù mạnh ra sao.

Cả nhóm tiến vào làng. Người dân tò mò nhìn họ – bốn kẻ ăn mặc lạ lẫm, chẳng giống ai. Lan nhanh trí bước tới một bà lão đang ngồi se sợi gai trước hiên, cúi chào:

– Dạ… chúng cháu là người đi đường, lạc lối. Mong được ở nhờ một đêm, có được không ạ?

Bà lão nhìn họ chằm chằm, rồi mỉm cười hiền hậu:

– Người lạ hả? Ở lại đi, làng này hiền hòa, không ai từ chối kẻ lỡ đường.

Nhờ thế, cả nhóm nhanh chóng hòa vào cuộc sống làng quê. Họ được bố trí nghỉ trong một căn nhà nhỏ bên gốc đa, và từ đó quan sát, thu thập thông tin.

Đêm xuống, cả bốn ngồi quây bên bếp lửa, bàn bạc.

Tuấn vò đầu bứt tai:

– Nhiệm vụ nghe thì dễ, nhưng thực tế thì sao? Bọn lính kia có ngựa, có vũ khí. Chúng ta… chỉ có tay không.

Lan khẽ đáp:

– Không hẳn. Chúng ta có trí nhớ của người hiện đại. Chiến thuật, mưu kế, và cả sự đoàn kết.

Huy gật đầu:

– Đúng. Chúng ta không thể đối đầu trực diện, nhưng có thể bày mưu, giăng bẫy. Nông dân xưa cũng có gậy gộc, cung nỏ, cạm bẫy săn thú. Nếu hướng dẫn họ, biết đâu sẽ đủ sức chống trả.

Minh lặng lẽ nhìn ngọn lửa bập bùng. Hình ảnh ngôi làng trong biển lửa ám ảnh anh. Anh siết chặt nắm tay:

– Dù thế nào, chúng ta cũng phải làm. Đây không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là mạng sống của hàng trăm con người.

Cả nhóm im lặng, ai cũng cảm nhận được sự nặng nề của thử thách đầu tiên.

Ngày hôm sau, họ bắt đầu hòa nhập. Minh giúp đám trai làng tập luyện võ vẽ cơ bản – vốn dĩ anh từng học võ thuật ở trường đại học. Huy thì quan sát địa hình, vẽ sơ đồ đường đi lối lại quanh làng. Lan gần gũi với phụ nữ và trẻ em, khéo léo khuyên họ chuẩn bị nơi trú ẩn trong rừng đề phòng bất trắc. Còn Tuấn thì tìm hiểu cách người dân chế tạo vũ khí thô sơ, từ gậy tre, cung nỏ đến bẫy hố.

Những ngày trôi qua nhanh chóng. Người dân ban đầu nghi ngờ, nhưng rồi cảm nhận được tấm lòng thật sự của nhóm bốn người, dần tin tưởng và nghe theo.

Đêm thứ ba, cả làng được huy động vào kế hoạch phòng thủ. Trẻ con và người già được đưa vào rừng sâu. Đám trai tráng giấu mình sau rặng tre, cung nỏ đã lên dây. Các bẫy hố được phủ kín lá. Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Và rồi, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ xa.

Ngọn lửa bập bùng soi rọi gương mặt những kẻ xâm lược, ánh gươm loang loáng. Cả làng nín thở. Huy siết chặt gậy trong tay, nhìn sang Minh. Minh gật đầu.

Trận chiến bắt đầu.

Những mũi tên đầu tiên bắn ra từ rặng tre, trúng vào vài kẻ đi đầu. Ngựa hí vang, bọn lính hốt hoảng. Rồi những chiếc hố ngụy trang bật mở, kỵ binh rơi xuống la hét. Dân làng đồng loạt xông ra, hò hét dữ dội.

Nhóm bốn người cũng lao vào. Minh dùng hết kỹ năng võ học, hạ gục một tên cầm gươm. Huy phối hợp, dùng mưu đánh từ sau lưng. Tuấn thì nhanh nhẹn dẫn dắt dân làng đổ nước, ném đá từ mái tranh xuống. Lan không chiến đấu trực diện, nhưng dìu dắt, bảo vệ trẻ nhỏ và phụ nữ ở khu vực an toàn.

Trận đánh kéo dài gần một canh giờ. Cuối cùng, kẻ xâm lược hoảng loạn, bỏ chạy trong hỗn loạn. Ngôi làng được cứu.

Khi ánh sáng bình minh ló rạng, cả làng hò reo vui mừng. Người dân quây quanh nhóm bốn người, tung hô họ như những anh hùng. Những gương mặt rạng ngời, những giọt nước mắt hạnh phúc… Minh nhìn khung cảnh ấy, trái tim dâng trào cảm xúc khó tả.

Nhưng đúng lúc ấy, mặt đất lại rung lên. Một luồng sáng trắng từ trời cao chiếu xuống, bao phủ cả nhóm. Người dân sững sờ chưa kịp hiểu chuyện gì thì bốn bóng người dần biến mất.

Tiếng giọng nói vang lên trong đầu họ một lần nữa:

– Nhiệm vụ hoàn thành. Các ngươi đã giữ lại được ngọn lửa của thời gian. Nhưng con đường còn dài… chuẩn bị cho thử thách kế tiếp.

Khi mở mắt, cả bốn thấy mình lại đứng trong không gian tối tăm với mặt nạ bạc lơ lửng. Nhưng lần này, gương mặt bạc không cười nữa, mà ánh lên tia nhìn lạnh lùng.

– Các ngươi đã chứng tỏ bản thân. Nhưng hãy nhớ: mỗi lần thay đổi quá khứ, dòng chảy hiện tại cũng bị tác động. Liệu các ngươi có dám trả giá?

Minh rùng mình. Trong đầu anh lóe lên hình ảnh cậu bé Minh hôm trước – liệu sự can thiệp của anh đã khiến chính cuộc đời mình thay đổi thế nào?

Câu hỏi ấy vẫn chưa có lời đáp, nhưng anh biết một điều: trò chơi này mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×