Không gian tối đen như mực vẫn bao quanh họ. Ánh sáng nhợt nhạt từ những ký hiệu cổ ngữ trên tường yếu ớt đến mức chỉ vừa đủ soi bóng bốn người. Hơi thở của cả nhóm còn nặng nhọc sau trận chiến bảo vệ ngôi làng.
Minh lau mồ hôi trên trán, dù biết rõ nơi này không phải thật – không gian ở giữa thời gian, một chỗ phi vật chất. Nhưng ký ức trận chiến vừa rồi quá sống động, mùi khói lửa, tiếng la hét, và ánh mắt rạng ngời của người dân vẫn còn vẹn nguyên trong trí nhớ.
Lan ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, thở dốc:
– Mình… mình đã làm được. Thật sự đã cứu được họ…
Huy gật đầu, giọng khàn đặc:
– Đúng. Nhưng tôi không dám chắc… cái giá mà chúng ta vừa tạo ra sẽ như thế nào.
Minh cau mày:
– Cái giá? Ý cậu là gì?
Tuấn đập mạnh tay xuống sàn tối, giọng căng thẳng:
– Minh, cậu không nhớ sao? Chính mặt nạ kia đã nói: “mỗi lần thay đổi quá khứ, hiện tại cũng sẽ bị tác động.” Chúng ta vừa ngăn cản một ngôi làng bị hủy diệt. Lịch sử có thể đã rẽ sang hướng khác rồi.
Không khí nặng trĩu bao trùm cả nhóm. Ai cũng hiểu rõ sự thật này, nhưng chẳng ai dám nói ra thành lời.
Mặt nạ bạc vẫn lơ lửng giữa không trung, im lặng hồi lâu, rồi bất ngờ vang lên giọng nói lạnh lẽo:
– Các ngươi đã chứng tỏ sức mạnh. Nhưng dòng chảy thời gian không đơn giản như những gì các ngươi nghĩ. Hãy nhìn vào vết nứt vừa mở ra…
Đột ngột, không gian tối bị xé toạc. Một khe nứt sáng chói hiện ra, như một vết rạch ngang trời. Bên trong khe nứt, cả nhóm nhìn thấy một cảnh tượng khiến máu đông cứng trong huyết quản.
Đó là thành phố quen thuộc của họ – Hà Nội, nhưng méo mó và tan hoang. Những tòa nhà cao tầng đổ nát, đường phố đầy khói bụi, bầu trời xám xịt. Người dân lang thang trong vẻ khổ sở, những đoàn xe quân sự rầm rập chạy qua. Không còn vẻ hiện đại trật tự mà họ từng sống.
Lan ôm miệng:
– Trời ơi… Đây là… tương lai?
Mặt nạ bạc cười khẽ:
– Đây là một khả năng. Một nhánh thời gian mở ra sau khi các ngươi cứu ngôi làng kia. Khi một sự kiện được thay đổi, những hệ quả sẽ lan tỏa như vòng sóng trong hồ nước. Ngôi làng sống sót, và từ đó lịch sử cũng biến động.
Huy nghiến răng:
– Nghĩa là… chúng ta vừa gây ra tương lai này sao?
– Có thể. – Giọng mặt nạ bình thản. – Nhưng cũng có thể đây chỉ là một trong vô số nhánh rẽ. Nhiệm vụ của các ngươi không chỉ là bảo vệ, mà còn phải vá lại vết nứt. Nếu không, thế giới của các ngươi sẽ sụp đổ.
Minh siết chặt nắm tay, đôi mắt lóe lên sự giằng xé. Trong anh, nỗi ám ảnh lại ùa về: hình ảnh cậu bé Minh ở quá khứ, được anh cứu thoát khỏi lũ côn đồ. Liệu chính khoảnh khắc ấy cũng đã tạo ra một “vết nứt”?
Anh thầm nghĩ: Nếu chỉ một hành động nhỏ cũng có thể khiến hiện tại biến dạng… thì chúng ta còn phải đối diện với bao nhiêu hệ quả nữa?
Mặt nạ bạc không để họ có thêm thời gian. Nó lại hạ giọng, đều đều:
– Các ngươi muốn trở về hiện tại? Vậy hãy học cách đối diện với sự lựa chọn. Thử thách kế tiếp đang chờ.
Ánh sáng lóe lên.
Cả nhóm lại bị cuốn đi, lần này dữ dội hơn hẳn. Họ xoay vòng trong xoáy sáng vô tận, cảm giác như linh hồn bị xé thành từng mảnh. Khi mở mắt ra, bốn người đã đứng giữa một khung cảnh hoàn toàn khác.
Đó là một con phố sầm uất, nhưng không giống bất kỳ niên đại nào họ từng biết. Những chiếc xe ngựa chạy song song với vài loại xe hơi thô sơ, còn đèn đường thì dùng khí gas. Người dân mặc áo dài, áo tứ thân xen lẫn âu phục cổ. Thời gian dường như bị pha trộn, méo mó.
Tuấn ngạc nhiên:
– Đây là cái gì nữa? Một kiểu… quá khứ lai tạp?
Lan nhìn quanh, mặt trắng bệch:
– Không… tôi nghĩ đây chính là hậu quả. Dòng thời gian đã bị rách. Các mốc lịch sử hòa lẫn, tạo thành thế giới hỗn loạn này.
Huy chửi thề:
– Vậy nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là gì? Vá lại vết nứt này sao?
Minh trầm giọng:
– Chúng ta phải tìm cách. Nếu không, sẽ không còn con đường trở về.
Cả nhóm bắt đầu đi sâu vào khu phố kỳ dị. Họ thấy những cảnh tượng điên rồ: một toán lính mặc giáp thời Trần đi tuần cùng cảnh sát Pháp, trẻ con vừa thả diều vừa cầm máy hát, những biển quảng cáo viết chữ Hán chen lẫn chữ quốc ngữ. Tất cả như một cơn ác mộng lịch sử.
Khi đến một quảng trường, họ thấy một đám đông tụ tập. Ở giữa, một người đàn ông đứng trên bục cao, hô hào lớn:
– Dòng chảy thời gian đã rách! Chúng ta không thể tin vào những kẻ lạ mặt gây ra nó!
Ánh mắt người đàn ông dừng lại nơi Minh và nhóm bạn. Trong giây lát, Minh cảm thấy gai sống lưng: ánh mắt đó vừa quen vừa lạ, và đáng sợ nhất là… người đàn ông kia có gương mặt giống hệt anh – chỉ già hơn, lạnh lùng hơn.
Tuấn thảng thốt:
– Minh… đó là… cậu!
Đám đông bắt đầu xôn xao, giơ gậy gộc, hô vang:
– Bắt chúng nó! Bọn du khách thời gian!
Lan hốt hoảng:
– Chúng ta phải chạy!
Cả nhóm vội lao qua con hẻm hẹp, tiếng chân người rượt đuổi phía sau dồn dập. Minh vừa chạy vừa ngoái nhìn, trái tim đập dồn dập: tại sao lại có một “phiên bản khác” của anh ở đây? Liệu đó có phải là hậu quả của việc anh đã can thiệp vào quá khứ chính mình?
Họ trốn vào một căn nhà bỏ hoang. Hơi thở dồn dập, mồ hôi ướt đẫm. Lan cố trấn an:
– Chúng ta phải hiểu chuyện này. Không thể cứ chạy mãi.
Huy cau mày:
– Tôi nghĩ… vết nứt trong thời gian đã tạo ra những phiên bản song song. Người đàn ông kia là một trong số đó – một Minh khác, sinh ra từ một nhánh lịch sử khác.
Minh lặng im. Trong tâm trí anh, câu hỏi xoáy sâu: Nếu có nhiều phiên bản của mình, thì đâu mới là thật? Và liệu anh có còn là chính mình nữa không?
Tuấn ngẩng đầu, giọng căng thẳng:
– Nếu vậy, nhiệm vụ của chúng ta không chỉ là “vá” vết nứt. Có khi chúng ta còn phải đối mặt với chính những bản sao của mình.
Lan rùng mình, lẩm bẩm:
– Nghĩa là… không chỉ cứu thế giới, mà còn phải đấu tranh với chính bản thân…
Không ai nói thêm. Sự im lặng đè nặng căn nhà cũ.
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa sổ, một ánh sáng trắng rực rỡ chiếu vào. Một bóng người hiện ra, che mặt bằng khăn trùm. Giọng nói quen thuộc vang lên:
– Các ngươi không còn nhiều thời gian. Vết nứt đang lan rộng. Nếu không hành động, thế giới các ngươi sẽ biến mất trong vòng bảy ngày.
Cả nhóm quay phắt lại. Minh nhíu mày:
– Ngươi là ai? Đồng minh hay kẻ thù?
Người kia chỉ im lặng, rồi đặt một vật nhỏ lên bàn: đó là một mảnh gương vỡ, phát sáng mờ ảo.
– Đây là chìa khóa. Tìm đủ bảy mảnh, các ngươi có thể hàn lại dòng chảy.
Nói xong, bóng người biến mất như chưa từng tồn tại.
Minh nhìn mảnh gương, bàn tay run rẩy. Hình ảnh phản chiếu trong gương không phải khuôn mặt anh hiện tại, mà là gương mặt cậu bé Minh ngày xưa – với ánh mắt ngây thơ, trong sáng.
Anh chợt hiểu: vết nứt không chỉ nằm trong dòng thời gian… mà còn nằm trong chính bản thân mình.
Trời ngoài kia vang tiếng hò hét. Đám đông vẫn đang truy lùng họ, dẫn đầu là “phiên bản khác” của Minh. Cả nhóm biết rõ: thử thách này sẽ khó gấp bội.
Huy siết chặt vai đồng đội, gằn giọng:
– Từ giờ, chúng ta không còn đơn thuần phiêu lưu nữa. Đây là cuộc chiến giành lại thời gian, và cả chính mình.
Lan hít một hơi dài, ánh mắt quyết tâm:
– Vậy thì hãy bắt đầu… với mảnh gương đầu tiên này.
Trong tay Minh, mảnh gương sáng lên, như một lời thề nguyền cho cuộc hành trình mới.