Bên ngoài căn nhà bỏ hoang, tiếng bước chân dồn dập vang lên, hòa cùng tiếng hò hét giận dữ. Đám đông đang tiến lại gần, mang theo ngọn đuốc và gậy gộc. Ánh sáng vàng nhấp nháy hắt qua những khe cửa mục nát, soi rõ nét mặt căng thẳng của cả nhóm.
Minh nắm chặt mảnh gương sáng trong tay, bàn tay anh run lên không rõ vì sợ hãi hay vì sự thôi thúc khó tả. Hình ảnh phản chiếu trong mảnh gương vẫn là cậu bé Minh với đôi mắt trong trẻo, đối lập hoàn toàn với bản thân hiện tại – người đang gồng mình chống lại thế giới méo mó này.
Tuấn thì thào:
– Chúng ta không thể ở đây thêm một phút nào nữa. Nếu để họ bắt được, coi như xong.
Lan liếc ra ngoài, nuốt nước bọt:
– Nhưng chạy đi đâu bây giờ? Thành phố này… không thuộc về bất kỳ thời gian nào cả.
Huy bình tĩnh hơn, anh nhanh chóng quan sát cấu trúc căn nhà, rồi chỉ về phía cầu thang mục nát dẫn lên tầng hai:
– Lên trên. Có thể từ mái nhà chúng ta sẽ tìm được lối thoát.
Cả nhóm không còn lựa chọn nào khác. Họ lao lên cầu thang, mỗi bước chân khiến gỗ kêu cót két như sắp gãy. Khi vừa lên đến tầng hai, cánh cửa tầng trệt đã bị đạp tung.
– Chúng nó ở đây! – giọng hét vang vọng.
Lan hốt hoảng, vội kéo Minh đi nhanh hơn.
Họ ra đến mái nhà. Gió thổi mạnh, mang theo hơi lạnh lạ lùng. Từ trên cao, toàn bộ thành phố lai tạp hiện rõ mồn một: những ngôi nhà cổ xưa đứng cạnh tòa biệt thự kiểu Pháp, xen lẫn cả dãy phố như thuộc về thế kỷ 21. Một thế giới hỗn loạn, rối tung như bức tranh ghép vỡ nát.
Tuấn nhìn quanh, chỉ tay về phía một tháp đồng hồ lừng lững ở trung tâm thành phố:
– Chúng ta nên đến đó. Nếu muốn vá lại vết nứt, chắc chắn đó sẽ là nơi mấu chốt.
Minh gật đầu, nhưng trong lòng anh trào lên cảm giác lạ lẫm. Anh không thể quên được ánh mắt của người đàn ông dẫn đầu đám đông – kẻ có gương mặt giống hệt anh. Một phần linh cảm mách bảo: muốn hiểu sự thật, anh phải đối diện với kẻ đó.
Đúng lúc ấy, phía dưới vang lên tiếng quát:
– Minh! Ngươi không thể trốn khỏi chính bản thân mình đâu!
Tiếng gọi khiến cả bốn người sững lại. Minh quay đầu, nhìn xuống. Dưới ánh lửa bập bùng, người đàn ông ấy đứng hiên ngang giữa đám đông – phiên bản khác của anh.
Đó là Minh, nhưng lớn tuổi hơn ít nhất mười năm. Gương mặt sắc lạnh, ánh mắt dày dạn, và một vết sẹo dài kéo từ thái dương đến gò má. Người đàn ông ấy khoác một bộ áo choàng đen, trên ngực đeo biểu tượng hình chiếc đồng hồ cát vỡ.
Lan run giọng:
– Trời ơi… giống quá…
Tuấn lắp bắp:
– Không, không chỉ giống. Đó chính là Minh… trong một tương lai khác.
Người đàn ông ngẩng đầu, giọng vang vọng:
– Ta là kẻ mà các ngươi gọi là “phiên bản khác”. Nhưng với ta, ta chính là Minh thật sự. Còn ngươi… – hắn chỉ thẳng vào Minh – chỉ là cái bóng yếu ớt, sống trong ảo tưởng.
Đám đông phía sau đồng loạt hô vang, tiếng vang như sấm dậy.
Minh siết chặt nắm tay, trong lòng trào dâng một cơn giận dữ lẫn hoang mang. Anh hét xuống:
– Ngươi là ai? Tại sao lại mang gương mặt của ta?
Người đàn ông bật cười lạnh lẽo:
– Ta là ngươi, nhưng là phiên bản đã học được sự thật. Khi ngươi cứu cậu bé năm ấy, dòng chảy đã nứt. Từ đó, ta sinh ra. Ngươi và ta vốn là một, nhưng nay đã là hai số phận khác biệt.
Minh choáng váng. Cậu bé năm xưa – chính là anh đã cứu lấy mình trong quá khứ… phải chăng sự kiện đó đã tạo ra tất cả?
Huy khẽ kéo tay Minh, thì thầm:
– Đừng để hắn lung lạc. Hắn chỉ muốn khiến cậu nghi ngờ chính mình.
Nhưng Minh biết, sâu trong tim, lời của hắn có một phần sự thật.
Người đàn ông giơ cao tay. Một vết nứt sáng lóe lên ngay trên bầu trời, như phản ứng với sức mạnh của hắn. Đám đông reo hò:
– Lãnh tụ! Hãy dẫn dắt chúng tôi!
Lan hoảng hốt:
– Không thể nào… hắn có thể điều khiển cả vết nứt sao?
Tuấn nghiến răng:
– Nếu đúng, thì hắn không chỉ là một phiên bản khác. Hắn chính là hiện thân của dòng thời gian rối loạn này.
Không kịp suy nghĩ thêm, nhóm bạn quyết định nhảy qua mái nhà bên cạnh để chạy trốn. Tiếng la hét đuổi theo phía sau càng lúc càng dữ dội.
Sau nhiều lần nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, họ mới tạm thoát khỏi tầm mắt của đám đông. Cả bốn chui vào một con hẻm tối.
Hơi thở dồn dập, Lan thì thào:
– Chúng ta không thể cứ trốn mãi. Nếu hắn là “Minh tương lai”, thì sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt.
Huy gật đầu:
– Nhưng chưa phải bây giờ. Trước tiên, phải hiểu rõ sức mạnh của mảnh gương này.
Anh lấy mảnh gương từ tay Minh. Ánh sáng dịu lại, nhưng khi Huy chạm vào, hình ảnh phản chiếu không còn là cậu bé Minh nữa mà là… chính Huy – nhưng già đi, với bộ quân phục rách nát, ánh mắt nhuốm màu tuyệt vọng.
Tuấn sững người:
– Trời đất… có nghĩa là mỗi mảnh gương cho chúng ta thấy phiên bản khác của chính mình?
Lan nắm chặt tay:
– Và có lẽ, để vá lại dòng thời gian, chúng ta phải đối diện với tất cả những bản thể đó.
Không khí nặng nề bao trùm. Nhưng chưa kịp bàn thêm, bầu trời phía trên bỗng rung chuyển dữ dội.
Một khe nứt khổng lồ mở ra, kéo dài ngang qua thành phố. Từ trong khe nứt, những tia sáng đen như mực tuôn xuống, cuốn theo hình ảnh hỗn loạn: chiến tranh, dịch bệnh, bạo loạn. Người dân bên dưới gào khóc, bỏ chạy tán loạn.
Và từ trong vết nứt, “Minh tương lai” bước ra. Hắn không còn ở phía xa nữa, mà đứng ngay trên mái nhà đối diện, chỉ cách nhóm bạn vài mét.
Không khí đông cứng. Gió ngừng thổi. Mọi âm thanh dường như biến mất, chỉ còn ánh mắt của hai Minh khóa chặt lấy nhau.
– Ta đã nói rồi. – “Minh tương lai” trầm giọng. – Ngươi chỉ là cái bóng. Thế giới này cần sức mạnh, không cần thứ cảm xúc yếu mềm của ngươi. Nếu ngươi giao nộp mảnh gương, ta sẽ cho ngươi và bạn bè con đường sống.
Lan hét lên:
– Không! Chúng tôi không tin ngươi!
Hắn liếc nhìn Lan, ánh mắt thoáng chút khinh miệt:
– Cô gái… ngươi nghĩ mình có thể chống lại cả dòng thời gian sao?
Tuấn bước lên, chắn trước mặt Minh:
– Nếu cậu ấy là “cái bóng”, thì chúng tôi cũng vậy. Nhưng thà là bóng còn hơn trở thành quái vật như ngươi.
“Minh tương lai” bật cười lớn, tiếng cười vang vọng như sấm.
– Các ngươi sẽ hối hận.
Nói rồi, hắn giơ tay. Không gian xung quanh lập tức xoắn vặn. Gạch đá, cột nhà, thậm chí cả ánh sáng đều bị hút về phía bàn tay hắn. Một luồng năng lượng khổng lồ bùng phát, lao thẳng đến nhóm bạn.
– Chạy! – Huy hét lên.
Cả bốn người vội lao sang phía khác, năng lượng cuốn phăng mái nhà, tạo thành hố đen xoáy ốc giữa không trung. Tiếng sụp đổ vang rền, thành phố rung chuyển dữ dội.
Trong cơn hỗn loạn, Minh vẫn nhìn thấy rõ ràng gương mặt của “mình tương lai”. Không phải chỉ là sự lạnh lùng – mà trong đôi mắt ấy còn ẩn giấu nỗi đau, sự hận thù, và cả sự tiếc nuối sâu xa.
Anh tự hỏi: Liệu hắn có phải là mình, nếu một ngày nào đó mình thất bại, mất hết niềm tin?
Sức mạnh của hắn quá áp đảo. Cả nhóm không thể đối đầu trực diện.
Khi năng lượng lần thứ hai bùng phát, Minh bất ngờ giơ mảnh gương lên chắn. Tia sáng va vào mảnh gương, tạo ra một vòng xoáy sáng chói.
Cả nhóm bị hút vào vòng sáng đó, rời khỏi nơi này trong tích tắc. Trước khi mất ý thức, Minh nghe thấy giọng “phiên bản tương lai” vang vọng:
– Ngươi không thể trốn mãi đâu, Minh. Sớm muộn gì, ta và ngươi sẽ chỉ còn một.
Khi mở mắt, bốn người thấy mình đang nằm giữa một khu rừng rậm rạp. Ánh nắng xuyên qua tán lá xanh, tiếng chim hót vang vọng. Khung cảnh yên bình đối lập hoàn toàn với sự hỗn loạn ban nãy.
Lan ngồi dậy, ôm ngực thở dốc:
– Trời ơi… chúng ta thoát được rồi sao?
Tuấn ngã phịch xuống đất, cười khổ:
– Không biết thoát hay chỉ đang bước vào một thử thách khác nữa…
Minh siết chặt mảnh gương trong tay. Nó đã nứt thêm một vết nhỏ. Anh hiểu rõ: đây không chỉ là hành trình vá lại dòng thời gian. Đây còn là cuộc chiến sinh tử với chính bản thân mình – với phiên bản tương lai đang dần mạnh lên, từng bước nuốt trọn tất cả.
Anh thì thầm, giọng kiên quyết:
– Ta sẽ không để ngươi định đoạt. Ta sẽ chọn con đường của riêng ta.
Trong khu rừng tĩnh lặng, lời thề ấy vang vọng, mở đầu cho một chặng hành trình khốc liệt hơn bao giờ hết.