ngã rẽ thời gian

Chương 7: Khu rừng nghịch lý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng xuyên qua tầng lá xanh dày đặc, rơi thành từng vệt lung linh trên nền đất phủ đầy rêu. Không gian tĩnh lặng đến kỳ lạ, chỉ còn tiếng chim hót vang xa, tiếng lá khô xào xạc dưới chân. Sau trận hỗn loạn kinh hoàng với “phiên bản tương lai”, khung cảnh bình yên này dường như không thật.

Lan ngồi phịch xuống, ôm lấy đầu gối, giọng vẫn còn run rẩy:

– Chúng ta… thật sự còn sống.

Tuấn thở hổn hển, gục xuống bên cạnh:

– Tôi còn tưởng lần này tiêu rồi. Cái gã… cái phiên bản kia… mạnh quá mức tưởng tượng.

Huy bình tĩnh hơn, ánh mắt vẫn dõi quanh như sợ bất cứ thứ gì bất thường có thể lao ra:

– Nhưng chúng ta thoát được. Điều đó nghĩa là mảnh gương có sức mạnh phòng hộ nào đó. Nó không chỉ là chìa khóa vá lại dòng chảy, mà còn là thứ bảo vệ chúng ta.

Minh siết chặt mảnh gương. Dưới ánh sáng rừng, bề mặt gương phản chiếu khuôn mặt anh, nhợt nhạt nhưng kiên định. Trong lòng anh vẫn còn vang vọng giọng nói của “Minh tương lai”: Ngươi không thể trốn mãi đâu.

Anh khẽ thở dài:

– Chúng ta chưa thoát, chỉ tạm thời. Hắn sẽ còn tìm ra. Và nơi này… không phải ngẫu nhiên. Đây hẳn là một phần thử thách.

Cả nhóm bắt đầu tiến sâu hơn vào rừng.

Lúc đầu, mọi thứ trông bình thường. Chim hót, nắng vàng, những lối mòn ẩm ướt. Nhưng chỉ sau vài giờ, sự bất thường lộ rõ.

Lan ngạc nhiên khi nhận ra:

– Nắng vẫn ở đúng vị trí kia từ lúc chúng ta đến… không hề dịch chuyển.

Cả nhóm đồng loạt ngẩng lên. Quả thật, mặt trời dường như đứng im. Thời gian ở đây không trôi như thường lệ.

Tuấn nuốt nước bọt:

– Vậy nghĩa là… chúng ta đã mắc kẹt trong một khu rừng không có thời gian?

Huy cau mày:

– Không phải “không có”. Mà là “khác biệt”. Thời gian ở đây có quy luật riêng.

Để kiểm chứng, Huy lấy đồng hồ đeo tay ra. Kim giây vẫn quay, nhưng khi họ quan sát kỹ, nhận ra vòng quay không đều: lúc nhanh, lúc chậm, thậm chí có khi đứng yên vài nhịp.

Lan rùng mình:

– Nếu chúng ta ở đây quá lâu… liệu có bị mắc kẹt mãi mãi không?

Minh trầm giọng:

– Đây chính là thử thách. Muốn tìm được mảnh gương tiếp theo, chúng ta phải hiểu quy luật của khu rừng này.

Họ tiếp tục đi. Con đường mòn ngoằn ngoèo dẫn sâu vào, và rồi khung cảnh bắt đầu biến đổi lạ thường.

Một khoảnh khắc, Lan nhìn thấy trước mặt họ có một cây cổ thụ khổng lồ, thân to đến mức phải mười người ôm mới xuể. Nhưng chỉ vừa chớp mắt, cái cây biến mất, thay bằng một khoảng trống. Khi quay đầu lại, nó lại xuất hiện sau lưng.

– Chuyện… chuyện quái gì thế này? – Lan hốt hoảng.

Tuấn lắp bắp:

– Không gian cũng bị xoắn. Không chỉ thời gian…

Càng đi, họ càng thấy những cảnh tượng bất khả lý: một dòng suối chảy ngược lên trời, đàn chim bay vòng mãi không thoát khỏi một điểm, bóng cây dài ra ngắn lại theo từng hơi thở.

Minh nheo mắt:

– Đây là “nghịch lý”. Dòng chảy ở đây không theo trật tự.

Sau một lúc dài, cả nhóm dừng lại nghỉ bên một gốc cây.

Huy lấy ra vài viên đá, xếp thành vòng tròn nhỏ rồi cẩn thận đánh dấu thời gian bằng đồng hồ. Anh bảo:

– Tôi muốn thử một việc. Nếu thời gian ở đây lệch lạc, chúng ta cần tìm quy luật.

Lan nhìn anh, đầy lo lắng:

– Nhưng… nếu không tìm ra thì sao?

Huy khẽ mỉm cười:

– Thì ít nhất ta còn biết mình đang chống lại cái gì.

Họ quan sát. Năm phút trôi qua theo đồng hồ, nhưng cơ thể họ lại cảm nhận như một giờ. Rồi đột nhiên, chỉ trong vài chớp mắt, cơn đói ập đến như thể họ đã nhịn ăn cả ngày.

Tuấn gào lên:

– Không ổn rồi! Chúng ta sẽ lão hóa nhanh chóng mất!

Minh lập tức nhìn mảnh gương trong tay. Lần này, gương sáng hơn, và trong đó hiện ra hình ảnh… chính bốn người họ, nhưng già nua, mệt mỏi, ngồi giữa khu rừng này – hệt như một viễn cảnh tương lai.

Anh thì thầm:

– Đây là lời cảnh báo. Nếu chúng ta không thoát, sẽ chết già ở đây.

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên từ bóng tối sau cây:

– Các ngươi cuối cùng cũng đến.

Cả nhóm bật dậy, thủ thế cảnh giác. Từ trong bóng, một lão già râu tóc bạc phơ bước ra, chống gậy. Quần áo ông ta mang nét hỗn tạp: vừa giống nông dân thời xưa, vừa giống học giả Tây phương. Đôi mắt ông ánh lên vẻ sáng suốt lạ kỳ.

– Các ngươi là du khách thời gian. – Lão già chậm rãi nói. – Và các ngươi đang mắc kẹt trong “Khu rừng nghịch lý”, nơi mà quá khứ, hiện tại, tương lai hòa lẫn.

Minh cảnh giác:

– Ông là ai?

– Ta… chỉ là kẻ bị bỏ quên ở đây. Một tù nhân của thời gian. – Lão khẽ cười. – Nhưng cũng có thể xem ta là người dẫn đường.

Lan run run hỏi:

– Ông ở đây… bao lâu rồi?

– Ai mà biết được? – Lão nhún vai. – Một ngày, một thế kỷ… tất cả ở đây đều vô nghĩa.

Huy tiến lên, giọng gấp gáp:

– Chúng tôi cần tìm mảnh gương.

Lão già khẽ gật đầu:

– Các ngươi không phải là nhóm đầu tiên đi qua khu rừng này để tìm nó. Nhưng hầu hết đều biến mất, hòa tan vào dòng nghịch lý. Chỉ có một cách duy nhất: phải đi qua “Trục thời gian” nằm ở trung tâm rừng. Ở đó, các ngươi sẽ gặp chính mình trong những phiên bản khác. Chỉ khi vượt qua, mảnh gương mới hiện ra.

Cả nhóm im lặng. Lời nói ấy khiến bầu không khí đặc quánh. Đối diện với phiên bản khác – một lần nữa.

Trời (hay thứ ánh sáng giả tạo kia) dần tối. Họ quyết định đi cùng lão già, vì chẳng còn con đường nào khác.

Dọc đường, lão kể:

– Khu rừng này vốn là nơi dòng thời gian chảy xiết nhất. Khi các ngươi can thiệp quá nhiều, vết nứt sinh ra, tạo nên nghịch lý. Những người như ta – bị cuốn vào dòng xoáy – sẽ mãi ở đây, không già đi cũng chẳng trẻ lại.

Tuấn ngạc nhiên:

– Ông không già đi? Nhưng ông là một lão già mà!

Lão cười khùng khục:

– Hình dạng chỉ là bề ngoài. Bên trong ta có thể đã chết hàng ngàn lần.

Câu nói rùng rợn khiến cả nhóm lạnh sống lưng.

Sau nhiều giờ – hoặc có thể chỉ vài phút – họ đến một khoảng đất rộng. Ở giữa là một cây cột đá khổng lồ, tỏa ra những vòng xoáy ánh sáng, như chiếc đồng hồ cát khổng lồ nhưng dòng cát chảy ngược xuôi lẫn lộn.

– Đây là Trục thời gian. – Lão già thì thầm. – Hãy cẩn thận. Mỗi người trong các ngươi sẽ thấy một “người khác” – phiên bản sinh ra từ lựa chọn đã bỏ lỡ. Nếu không vượt qua, các ngươi sẽ bị nhốt mãi trong ảo ảnh.

Nói xong, lão lùi lại, để mặc bốn người tiến lên.

Khi Minh chạm vào Trục, không gian quanh anh thay đổi. Anh thấy mình đứng trong căn phòng nhỏ, với một chiếc bàn gỗ. Trên bàn là xấp giấy vở. Cậu bé Minh ngồi đó, đôi mắt đầy mơ mộng, thì thầm:

– Nếu ngày ấy mình không phản kháng, không đứng lên… có lẽ đã không tạo ra vết nứt.

Minh trưởng thành lặng nhìn. Đó chính là “nếu như” mà anh luôn day dứt. Một cuộc sống bình thường, không có sức mạnh, không có phiêu lưu.

Cậu bé quay lại, ánh mắt trong veo:

– Anh thật sự muốn gánh hết sao?

Minh nghẹn lại. Nhưng rồi anh siết chặt nắm tay:

– Phải. Dù có bao nhiêu vết nứt, ta sẽ chịu trách nhiệm. Bởi vì… đó là lựa chọn của ta.

Cậu bé mỉm cười, rồi tan biến như khói. Trên tay Minh, mảnh gương sáng rực, ghép thêm một phần mới.

Ở phía khác, Lan đối mặt với chính mình trong tương lai – một người phụ nữ thành đạt, mặc vest sang trọng, ánh mắt lạnh lùng.

– Nếu ngươi không theo họ, ngươi đã có sự nghiệp rực rỡ. Tại sao lại mạo hiểm tất cả? – Phiên bản kia nói.

Lan run rẩy, nhưng rồi cô lắc đầu:

– Thành công mà đánh đổi bằng việc bỏ rơi bạn bè… chẳng có ý nghĩa gì. Ta chọn ở lại.

Phiên bản kia biến mất, để lại một mảnh gương trôi về tay cô.

Tuấn gặp một bản thể khác: một kẻ hèn nhát, trốn chạy mọi thử thách. Hắn cười nhạo:

– Ngươi chỉ là thằng cứng đầu vô ích. Ngươi nghĩ mình là anh hùng ư?

Tuấn hét lớn:

– Đúng, ta không phải anh hùng. Nhưng ta sẽ không bỏ chạy nữa!

Và hắn biến mất.

Huy, người lý trí nhất, lại đối diện với bản thân đang quỳ gối trong tuyệt vọng, đôi mắt mất hết hy vọng. Phiên bản ấy thì thầm:

– Tính toán mãi có ích gì? Ngươi cũng sẽ thất bại.

Huy nhắm mắt, rồi trả lời:

– Có thể. Nhưng thà thất bại còn hơn không thử.

Và anh cũng vượt qua.

Bốn người mở mắt. Họ trở lại bên Trục thời gian, mỗi người cầm trên tay một mảnh gương sáng rực. Cả bốn ghép lại, hình dạng chiếc gương dần hoàn chỉnh hơn.

Lão già nhìn họ, ánh mắt thoáng vẻ tự hào:

– Các ngươi đã làm được điều mà nhiều kẻ khác không thể. Nhưng hãy nhớ, phía trước còn khó khăn gấp bội. Kẻ mang gương mặt giống bạn ngươi… hắn cũng đang thu thập những mảnh còn lại.

Minh nắm chặt mảnh gương, trong lòng dấy lên nỗi lo. “Minh tương lai” – kẻ đó chắc chắn cũng mạnh hơn sau mỗi lần xuất hiện. Cuộc đối đầu cuối cùng là điều không thể tránh khỏi.

Anh quay sang bạn bè, giọng chắc nịch:

– Vậy thì chúng ta càng phải nhanh hơn hắn.

Lan gật đầu. Huy siết chặt nắm tay. Tuấn cười khẽ.

Trong ánh sáng huyền ảo của khu rừng nghịch lý, cả bốn người đứng kề vai, sẵn sàng bước tiếp vào chặng hành trình mới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×