ngã rẽ thời gian

Chương 8: Bí ẩn dưới bóng kim tự tháp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng trắng lóa mắt tan đi, để lại bầu không khí oi bức đến nghẹt thở. Duy mở choàng mắt, cảm giác như vừa bị vứt khỏi một chuyến tàu lửa đang chạy hết tốc lực. Cậu chống tay xuống mặt đất, cảm nhận được những hạt cát nóng bỏng xuyên qua lòng bàn tay. Gió rít từng cơn, cuốn theo bụi mù mịt, phủ mờ cả bầu trời vàng cháy.

“Trời ơi… lại nữa sao?” – Mai thở dốc, đưa tay che mặt khỏi những cơn gió cát.

Hoàng thì ngồi bệt xuống, máy ảnh treo lủng lẳng trước ngực, thở hổn hển: “Mình thề… lần tới mà ai đó còn dám chạm vào bất kỳ cái nút nào, mình sẽ… sẽ…”

“Cậu còn hơi đâu mà thề thốt.” – Linh ngắt lời, cột lại mái tóc đã rối tung. Nhưng trong ánh mắt cô ánh lên sự hứng khởi, như thể đây chính là cuộc phiêu lưu mà cô hằng mong đợi.

Nam lặng im quan sát xung quanh. Trước mắt họ, những công trình vĩ đại dần hiện ra qua màn bụi mờ. Một khối kim tự tháp khổng lồ sừng sững, đỉnh nhọn chạm gần đến trời xanh. Xa hơn, bóng dáng tượng nhân sư khổng lồ nửa người nửa sư tử nằm dài, khuôn mặt lạnh lùng hướng về phía chân trời.

“Đây là… Ai Cập cổ đại.” – Nam khẽ thì thầm, giọng pha lẫn kính phục.

Cả nhóm lặng người. Họ đã quen với sự bất ngờ của mỗi lần dịch chuyển, nhưng việc thật sự đặt chân đến vùng đất huyền thoại này vẫn khiến trái tim ai nấy đập loạn nhịp.

“Chúng ta… thực sự đang đứng giữa một trong bảy kỳ quan thế giới cổ đại sao?” – Hoàng run run đưa máy ảnh lên, lia ống kính như thể sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào.

“Chắc chắn rồi.” – Duy gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên một linh cảm bất an.

Họ men theo con đường mòn giữa sa mạc, hướng về phía những công trình vĩ đại. Dọc đường, họ bắt gặp những đoàn người mặc khố vải thô, đội trên vai những tảng đá khổng lồ, bị thúc giục bởi những tay lính da ngăm, tay cầm roi da quất vun vút.

Mai nghẹn ngào: “Họ đang… xây kim tự tháp.”

“Đúng hơn là bị bắt ép xây.” – Nam chỉnh lại kính, mắt dõi theo từng chi tiết. “Đây là thời kỳ Pharaoh Khufu, nếu mình đoán không nhầm. Giza.”

Một người nô lệ gầy gò ngã quỵ ngay trước mắt họ. Máu rỉ ra từ lưng vì đòn roi, nhưng anh ta vẫn cố gượng dậy. Linh không chịu nổi, lao tới, định đỡ người đàn ông. Ngay lập tức, một tên lính quát lớn, vung roi định quật xuống cô.

“Linh, coi chừng!” – Duy hét lên.

Nhưng trước khi roi da chạm vào da thịt Linh, một điều kỳ lạ xảy ra. Trên cổ tay cô lóe lên ánh sáng xanh – chính là vệt sáng bí ẩn mà từ chuyến đi trước nhóm đã bắt đầu nhận thấy. Luồng sáng vô hình ấy phát ra một lực chặn đứng roi da trong không trung, khiến tên lính ngã bật ra sau.

Cả nhóm lẫn những người nô lệ xung quanh đều sững sờ. Linh thì run rẩy nhìn cổ tay mình: “Mình… mình không làm gì cả… nó tự phát ra!”

Nam cau mày: “Có vẻ… mỗi lần vượt thời gian, cơ thể chúng ta lại hấp thụ một phần năng lượng nào đó từ cỗ máy. Và năng lượng ấy biểu hiện khác nhau trên mỗi người.”

“Ý cậu là… Linh có siêu năng lực rồi hả?” – Hoàng há hốc miệng.

“Không phải trò đùa đâu.” – Nam đáp khẽ, ánh mắt trầm tư.

Tên lính ngã lăn ra đất, lập tức gào lên gọi đồng đội. Ngay tức thì, một tốp binh lính khác xông tới, giáo mác sáng loáng dưới ánh nắng. Cả nhóm chưa kịp phản ứng thì đã bị bao vây.

Họ bị áp giải đến một khu lều trại lớn dựng ngay dưới chân kim tự tháp. Không khí oi bức khiến ai nấy mồ hôi nhễ nhại. Bên trong lều, một viên quan mặc áo choàng trắng, đầu đội mũ vàng, ngồi uy nghi trên ghế gỗ khắc hoa văn.

“Các ngươi là ai? Ăn mặc kỳ lạ, không giống dân bản xứ.” – Ông ta nói bằng tiếng Ai Cập cổ. Nhưng kỳ lạ thay, nhóm bạn lại nghe và hiểu rõ mồn một.

“Khoan đã… tại sao mình lại hiểu được?” – Mai lắp bắp.

Nam trầm giọng: “Có thể là hiệu ứng của dịch chuyển thời gian. Bộ não chúng ta được đồng bộ ngôn ngữ.”

“Giỏi, vậy thì khỏi cần phiên dịch.” – viên quan cười lạnh. “Các ngươi lẻn vào khu xây dựng của Pharaoh. Theo luật, kẻ lạ mặt phải giải thích lý do tồn tại, nếu không sẽ bị tế thần.”

Mai hoảng hốt: “Tế… tế thần?”

Duy bước lên, cố giữ bình tĩnh: “Chúng tôi không có ý xấu. Chúng tôi đến từ… một vùng đất xa xôi. Chỉ muốn quan sát công trình vĩ đại của Pharaoh.”

Viên quan nheo mắt, rõ ràng không tin. Nhưng đúng lúc ấy, một giọng nói uy nghi vang lên từ phía ngoài:

“Hãy đưa chúng tới gặp ta.”

Cả nhóm quay lại. Một đoàn tùy tùng bước vào, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, khoác áo choàng vàng rực, đầu đội vương miện đôi. Khuôn mặt ông ta nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can kẻ khác.

“Pharaoh Khufu…” – Nam lẩm bẩm, không tin vào mắt mình.

Không ai ngờ rằng họ lại đứng trước một trong những Pharaoh vĩ đại nhất lịch sử.

Khufu bước chậm rãi tới, ánh mắt quét qua từng người. Khi nhìn đến Linh, ông dừng lại. Bàn tay ông khẽ nâng lên, chỉ vào cổ tay cô nơi còn vệt sáng xanh.

“Thần linh đã chọn các ngươi.” – Giọng ông vang vọng, trầm hùng. “Ánh sáng của Isis, nữ thần phép thuật, đang hiện hữu nơi cô gái này.”

Đám tùy tùng xôn xao, quỳ sụp xuống.

Mai thì thầm: “Isis… nữ thần Ai Cập cổ đại…”

Khufu nhìn nhóm bạn với ánh mắt vừa tò mò vừa dè chừng. “Nếu thần linh đã ban dấu hiệu, ta sẽ không giết các ngươi. Nhưng các ngươi phải chứng minh sự xứng đáng. Đêm nay, hãy theo ta vào trong kim tự tháp. Một nghi lễ đang chờ.”

Duy nuốt nước bọt, tim đập loạn nhịp. Cậu biết, đó chắc chắn chính là “nhiệm vụ thời gian” mà họ buộc phải trải qua.

Đêm xuống, bầu trời Ai Cập rực rỡ những vì sao sáng. Kim tự tháp Giza sừng sững giữa nền trời, như một ngọn núi nhân tạo chứa đựng bí mật ngàn năm.

Nhóm bạn được đưa vào trong, cùng Pharaoh và đoàn tùy tùng. Bên trong kim tự tháp là những hành lang hẹp, ánh đuốc bập bùng chiếu sáng các bức tường chạm khắc đầy ký hiệu tượng hình. Tiếng bước chân vang vọng, hòa cùng mùi nhựa thông cháy khét, khiến không khí vừa linh thiêng vừa rùng rợn.

“Đây là… một mê cung khổng lồ.” – Hoàng thì thầm, vừa lia máy ảnh chụp.

Họ được dẫn tới một căn phòng lớn nằm sâu trong lòng kim tự tháp. Giữa phòng là một quan tài đá khổng lồ, xung quanh bày biện những bình chứa, đồ vàng, và bùa chú.

Khufu bước lên, giơ tay ra hiệu. “Đêm nay, các ngươi sẽ mở Cánh Cửa của Thần. Nếu thành công, ta sẽ tin các ngươi là sứ giả. Nếu thất bại… các ngươi sẽ chết cùng nơi này.”

Cánh cửa đá phía cuối phòng từ từ dịch chuyển, để lộ một lối đi tối om. Từ trong vọng ra những âm thanh kỳ dị, như tiếng gió rít pha lẫn tiếng thì thầm xa xăm.

Mai run rẩy nắm lấy tay Duy. Linh hít một hơi thật sâu, ánh sáng xanh lại lóe lên trên cổ tay cô. Nam khẽ gật, như đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

Họ cùng nhau bước vào bóng tối.

Bên trong là một mê cung ngầm. Những bức tường đá chạm khắc biểu tượng thần linh, hành lang ngoằn ngoèo, trần thấp đến mức họ phải cúi đầu. Mỗi bước chân đi qua, âm thanh lại vọng lại thành hàng chục tiếng, khiến ai nấy rợn tóc gáy.

Đột nhiên, một bức tường đá đổ ập xuống phía sau, chặn lối ra.

“Chúng ta bị nhốt rồi!” – Hoàng hoảng hốt.

Từ sâu trong bóng tối, ánh sáng xanh nhạt lóe lên. Một đoàn xác ướp quấn vải trắng lảo đảo bước ra, đôi mắt rỗng tuếch nhưng phát sáng mờ mờ.

“Xác ướp… thật sao?” – Mai hét lên.

Nam nắm chặt cây đuốc: “Không, đây là nghi thức thử thách. Nhưng nếu không chống trả, chúng ta sẽ chết thật.”

Đoàn xác ướp tiến lại, tay cầm vũ khí đồng thau. Linh đưa tay ra, ánh sáng xanh bùng phát, tạo thành một lớp khiên chặn đòn đánh. Nhưng sức mạnh ấy tiêu hao nhanh, khiến cô thở gấp.

Duy chụp lấy một thanh gậy rơi từ tay xác ướp, quật mạnh. Hoàng thì vung máy ảnh đập vào mặt một con, vừa la hét vừa chụp lia lịa như để lưu giữ từng khoảnh khắc. Mai run rẩy nhưng vẫn cầm đá ném, còn Nam dẫn dắt, tìm ra khe hở trong đội hình xác ướp.

Trận chiến căng thẳng, nhưng cuối cùng họ cũng hạ gục được đoàn xác ướp. Những mảnh vải cháy dở rơi lả tả, để lại căn phòng ngập mùi khói khét.

Một cánh cửa khác mở ra, ánh sáng vàng rực chiếu tới. Bên trong, họ nhìn thấy một phiến đá khổng lồ, khắc đầy ký tự lạ lùng. Giữa phiến đá là biểu tượng vòng xoáy – giống hệt ký hiệu trên cỗ máy thời gian.

“Đây chính là… manh mối.” – Nam khẽ nói, đôi mắt sáng rực.

Khi Linh đặt tay lên phiến đá, ánh sáng xanh trên cổ tay cô hòa vào ký hiệu. Toàn bộ căn phòng rung chuyển, phiến đá tách ra, để lộ một viên pha lê tỏa sáng lấp lánh.

“Đây có lẽ là chìa khóa… để chúng ta tiếp tục hành trình.” – Duy thì thầm.

Nhưng ngay khoảnh khắc họ chạm vào viên pha lê, một luồng sáng trắng lại bùng lên, cuốn cả nhóm vào xoáy thời gian.

Ngoài kia, Pharaoh Khufu chờ đợi trong căn phòng đá. Khi ánh sáng từ lối đi phụt tắt, ông khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự thỏa mãn.

“Thần linh đã chọn họ thật sự.” – ông thì thầm, rồi quay đi, để mặc bí mật của kim tự tháp chìm trong bóng tối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×