Lâm Tĩnh Vy đứng trước cửa sổ phòng làm việc, đôi mắt nhìn ra con phố nhỏ bên dưới mà lòng nặng trĩu những cảm xúc lẫn lộn. Thành phố về đêm im lìm, chỉ còn những ánh đèn vàng le lói từ những căn nhà, soi xuống mặt đường ẩm ướt. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng nỗi trống rỗng trong lòng vẫn không hề vơi đi. Hai tháng đã trôi qua kể từ ngày tai nạn ập đến, cướp đi người thân duy nhất trong đời cô, nhưng nỗi đau như một thứ bóng ma dai dẳng vẫn bám riết không buông.
Trên bàn làm việc, hồ sơ bệnh nhân được xếp ngăn nắp, nhưng hôm nay cô chẳng buồn nhìn. Cô ngồi xuống, tay run run cầm chiếc bút, rồi lại buông ra. Mỗi lần nhấc bút lên, ký ức về nụ cười của người anh trai thân yêu và tiếng gọi của mẹ lại ùa về, khiến tim cô đau nhói. Cô không còn muốn làm gì ngoài việc ngồi yên, nhắm mắt và nghe tiếng thở của chính mình.
“Cô Vy…”
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Cô giật mình, ngẩng đầu. Đồng nghiệp trẻ tuổi – bác sĩ tâm lý phụ tá, đứng ngoài cửa, nụ cười gượng gạo: “Hôm nay… cô không nghỉ ngơi một chút sao?”
Tĩnh Vy lắc đầu, mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn xa xăm: “Không sao… chỉ là mệt một chút thôi.”
Cô giả vờ tập trung vào công việc, nhưng thực ra trong lòng, cô cảm thấy mệt mỏi tới mức không muốn chịu trách nhiệm gì nữa. Hai tháng qua, phòng khám này là nơi duy nhất giữ cô đứng vững, nhưng cũng chỉ là tạm bợ. Mỗi bệnh nhân đến, cô đều cố gắng dồn tâm trí vào việc giúp họ, như thể cứu họ là cách cứu chính bản thân mình.
Một buổi chiều mưa
Buổi chiều hôm đó, trời mưa lất phất. Những giọt mưa nhẹ nhàng rơi trên mái tôn, tạo nên nhịp điệu vừa êm dịu vừa cô đơn. Tĩnh Vy quyết định kết thúc công việc sớm, mặc cho hồ sơ còn chất đống. Cô khoác chiếc áo mưa màu xanh nhạt, bước ra đường, để mưa rửa trôi phần nào những căng thẳng trong tâm trí.
Cơn mưa khiến con phố nhỏ trở nên lấp lánh, những ánh đèn phản chiếu trên mặt đường ướt, như những hạt ngọc vỡ vụn. Tĩnh Vy bước đi chậm rãi, cảm giác mỗi bước chân như kéo theo cả nỗi cô độc trong tim. Cô tự nhủ: “Chỉ cần đi… đi cho tới khi nào tim nhẹ nhõm hơn.”
Và rồi, một bức tranh lớn ngoài cửa sổ của một phòng triển lãm nghệ thuật bên đường thu hút ánh mắt cô. Màu sắc trong tranh không rực rỡ, cũng không tối tăm; nó là sự hòa trộn dịu dàng của các gam màu pastel, nhưng lại tạo ra một cảm giác yên bình lạ thường.
Tĩnh Vy đứng lặng trước bức tranh, nhìn ngắm từng nét vẽ tỉ mỉ. Một cảm giác ấm áp, dễ chịu trỗi dậy nơi tim, khiến cô quên đi một phần nỗi đau. Bức tranh dường như đang kể một câu chuyện mà cô chưa từng nghe, nhưng lại hiểu một cách kỳ lạ.
Cuộc gặp đầu tiên
Khi Tĩnh Vy chuẩn bị bước vào triển lãm, một tiếng gọi nhẹ vang lên:
“Cô cũng yêu thích bức này à?”
Cô quay lại, và ánh mắt chạm phải một người đàn ông đứng phía sau, cao, dáng vẻ thư sinh nhưng có chút lạnh lùng. Anh mặc áo sơ mi trắng giản dị, tay cầm một cốc cà phê, nhìn bức tranh với ánh mắt chăm chú.
Tĩnh Vy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu: “Vâng… tôi thấy nó… dịu dàng và yên bình.”
Người đàn ông mỉm cười nhẹ, nụ cười không rực rỡ nhưng đủ để khiến trái tim cô run lên một chút. “Tôi cũng vậy. Nó khiến tôi cảm thấy… dễ thở hơn.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa sổ. Tĩnh Vy cảm thấy tim mình nhói lên một cảm giác lạ lùng – vừa gần gũi, vừa xa vời.
“Anh… tên gì?” Cô hỏi, giọng khẽ run.
“Hạ Thần.” Anh trả lời ngắn gọn, nhưng ánh mắt như cố gắng nói điều gì đó sâu xa hơn.
Và rồi, hai con người cô đơn ấy đứng bên bức tranh, nhìn nhau, nhưng không ai vội vàng bắt chuyện tiếp. Họ chỉ im lặng, tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi mà trái tim có thể bình yên.
Nỗi đau chưa nói thành lời
Trở về nhà, Tĩnh Vy ngồi trên ghế sofa, tay cầm tách trà nóng, nhưng lòng vẫn không yên. Hình ảnh Hạ Thần đứng trước bức tranh cứ lẩn quẩn trong tâm trí. Cô tự hỏi tại sao một người hoàn toàn xa lạ lại có thể khiến cô cảm thấy an ủi đến vậy.
Nhưng ngay cả khi cảm giác ấm áp nhen nhóm, nỗi đau về quá khứ vẫn không buông tha. Cô nhớ về anh trai – người luôn bảo vệ cô, người mà giờ đây chỉ còn lại ký ức. Cô nhớ giọng nói của mẹ, nhịp tim đã lặng yên từ lâu. Mỗi ký ức là một nhát dao, nhưng cũng là điều khiến cô không thể từ bỏ chính mình.
Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim run rẩy: “Mình phải sống… vì họ… nhưng làm sao để không đau mỗi ngày?”
Trong bóng tối của căn phòng, cô không biết rằng có một ánh sáng dịu dàng đang chờ đợi cô – ánh sáng mà bức tranh và Hạ Thần đã khẽ chạm vào, như một lời nhắn nhủ rằng, dù đêm tối, vẫn có thể tìm thấy hy vọng.
Góc nhìn Hạ Thần
Ở góc phòng triển lãm, Hạ Thần cũng lặng im, nhìn theo bóng dáng Tĩnh Vy bước ra ngoài trong mưa. Anh không biết tại sao, nhưng tim anh rung lên một cảm giác quen thuộc và lạ lẫm cùng lúc. Người phụ nữ ấy – gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt sâu thẳm – khiến anh nhớ đến những cảm giác đã lâu lắm anh cố chôn giấu: cô đơn, mong muốn được đồng cảm, và cả nỗi sợ hãi trong tim.
Anh biết, có lẽ chính bức tranh hôm nay đã đưa họ đến gần nhau. Một kết nối mờ nhạt nhưng chân thật, đủ để khiến trái tim hai người không còn hoàn toàn cô đơn.