ngày anh tìm lại mình

Chương 2:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Vy thức dậy trong căn phòng nhỏ gọn gàng mà tĩnh lặng. Ánh sáng ban mai len qua rèm cửa, rọi xuống chiếc bàn gỗ nơi còn để lại tách trà nguội hôm qua. Cô ngồi trên giường, nhìn khoảng không trước mặt mà lòng vẫn trĩu nặng những ký ức. Hai tháng đã trôi qua, nhưng mỗi ngày trôi qua vẫn như kéo dài vô tận.

Cô nhớ bàn tay anh trai, nhớ giọng nói nhẹ nhàng của mẹ, nhưng giờ chỉ còn lại sự im lặng. Mỗi bước đi trong căn phòng như nhắc nhở cô rằng thế giới vẫn tiếp diễn mà không có họ. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Phải… mình phải sống… mình vẫn phải bước tiếp.”

Nhưng dù cố gắng thế nào, nỗi cô đơn vẫn len lỏi vào từng nhịp thở. Đôi khi, cô tự hỏi liệu trái tim mình có thể mở ra để đón nhận ai đó nữa không, khi mà mỗi ký ức đều là nỗi đau?

Công việc – nơi tạm quên nỗi đau

Phòng khám tâm lý sáng nay bận rộn hơn thường lệ. Tĩnh Vy nhận bệnh nhân đầu tiên – một cô gái trẻ mất cha, đang vật lộn với trầm cảm sau tai nạn. Khi lắng nghe, cô nhận ra những nỗi đau của bản thân dường như hiện lên trong đôi mắt người kia.

Cô nắm tay bệnh nhân, giọng nói dịu dàng: “Mỗi nỗi đau đều đáng được cảm nhận, nhưng đừng để nó nuốt chửng bạn. Chúng ta có thể học cách bước qua, từng bước nhỏ thôi.”

Cô nói, nhưng chính bản thân vẫn chưa hoàn toàn tin điều đó. Đôi khi, khi bước ra ngoài phòng khám, cô lại cảm thấy trống rỗng, như thể mình chỉ là một chiếc bình rỗng, chứa nỗi đau của người khác nhưng chưa biết đổ đầy hy vọng vào chính mình.

Một buổi chiều không báo trước

Chiều hôm đó, khi chuẩn bị kết thúc công việc, điện thoại của cô rung lên. Một tin nhắn lạ gửi từ số máy lạ:

"Có muốn xem triển lãm tranh cuối tuần này không? Một bức tranh sẽ khiến bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn."

Cô nhíu mày, nhưng lại không khỏi tò mò. Tin nhắn không ký tên, không địa chỉ cụ thể, nhưng giọng văn lại khiến cô liên tưởng ngay đến cảm giác hôm mưa – bức tranh, Hạ Thần.

Cô cười khẽ một mình: “Chắc là trò đùa.”

Nhưng trái tim vẫn có chút rung động. Cô đặt điện thoại xuống, tự nhủ sẽ không để bản thân bị tác động bởi một điều chưa rõ ràng.

Gặp lại Hạ Thần

Cuối tuần, Tĩnh Vy quyết định đi dạo trong công viên gần nhà để xua tan căng thẳng. Mưa đã ngừng, lá cây còn vương những giọt sương mai, tạo ra một khung cảnh yên bình.

Bất ngờ, cô nhìn thấy Hạ Thần đang đứng bên bức tượng gỗ của công viên, ánh mắt chăm chú quan sát những đường nét chạm khắc tinh xảo. Ánh sáng ban mai hắt lên khuôn mặt anh, làm nổi bật những đường nét trầm lặng nhưng cuốn hút.

Tĩnh Vy không biết tại sao, nhưng bước chân cô dường như tự động hướng về phía anh.

“Chào cô Vy,” Hạ Thần lên tiếng, giọng nói trầm ấm, không hề gượng ép. “Anh không ngờ lại gặp cô ở đây.”

“Chào anh…” Cô trả lời, giọng khẽ run. Cảm giác lạ lùng vẫn còn vương vấn. Anh xuất hiện tự nhiên, nhưng khiến cô cảm thấy tim mình rung lên mà không biết vì sao.

Họ cùng nhau dạo quanh công viên, trò chuyện nhẹ nhàng về những điều giản dị: nắng, mưa, cây cối, những con chim đầu mùa đang ríu rít hót. Dường như trong giây phút này, thế giới bên ngoài không còn áp lực, nỗi đau tạm thời lui lại phía sau.

Bước đầu của sự tin tưởng

Khi ngồi trên ghế đá, Hạ Thần đưa tay chỉ vào một chiếc lá úa vàng: “Cô có thấy không? Ngay cả những chiếc lá rơi cũng có vẻ đẹp riêng của nó. Giống như con người – dù có đau khổ, vẫn có thể tìm thấy khoảnh khắc bình yên.”

Tĩnh Vy lặng im, ánh mắt nhìn theo chiếc lá. Tim cô như rung lên, một cảm giác vừa dễ chịu vừa đau nhói. Cô nhớ những mất mát, nhưng đồng thời, cảm giác này như nhắc nhở cô rằng còn có thứ gì đó đáng trân trọng, còn có người sẵn sàng chia sẻ.

“Anh… sao anh lại hiểu cảm giác này?” Cô hỏi, giọng khẽ run.

Hạ Thần mỉm cười, nhưng không trả lời ngay. Anh chỉ nhẹ nhàng đáp: “Có lẽ… vì chính anh cũng từng cô đơn như vậy.”

Khoảnh khắc ấy, Tĩnh Vy cảm nhận được sự đồng điệu. Hai người đứng bên nhau, nhìn dòng người lướt qua công viên, nhưng trái tim lại dường như chỉ có một nhịp.

Những cử chỉ dịu dàng

Buổi chiều kết thúc, khi Tĩnh Vy chuẩn bị ra về, Hạ Thần bất ngờ đưa cho cô một tấm thiệp nhỏ.

“Đây… chỉ là một chút gợi ý cho cô… hy vọng nó giúp cô thư giãn.”

Cô mở ra, bên trong là một bức tranh nhỏ vẽ cảnh mưa nhẹ trên con phố, ánh đèn vàng phản chiếu trên mặt đường. Bức tranh dịu dàng, ấm áp đến mức cô không kìm nổi nụ cười.

“Cảm ơn anh…” Cô nói, tim nhói lên một cảm giác lạ lùng. Anh không trả lời, chỉ mỉm cười và lặng lẽ đi theo bóng nắng cuối ngày.

Một đêm suy tư

Về đến nhà, Tĩnh Vy ngồi bên cửa sổ, cầm bức tranh nhỏ trên tay. Mưa đã tạnh, nhưng ký ức về ngày hôm nay vẫn đọng lại. Cô tự hỏi vì sao một người xa lạ lại có thể chạm đến cảm xúc sâu thẳm trong lòng mình.

Cô nhớ lại nỗi đau hai tháng qua, nhưng giờ đây, trong tim cô, có một luồng ánh sáng nhỏ nhoi – ánh sáng của hy vọng, của sự đồng cảm, của khả năng mở lòng trở lại.

Cô đặt bức tranh trên bàn, nhìn chăm chú một lúc lâu, rồi thì thầm: “Có lẽ… mình vẫn có thể sống tiếp. Có lẽ… trái tim mình vẫn còn chỗ cho những điều tốt đẹp.”

Và trong bóng đêm tĩnh lặng, Lâm Tĩnh Vy nhắm mắt, hít một hơi sâu, cảm nhận sự ấm áp dịu dàng len lỏi khắp cơ thể. Một bước chân đầu tiên đã được đặt ra – bước chân đầu tiên hướng tới hy vọng, tới ánh sáng, và tới mối quan hệ mới đang bắt đầu nảy nở một cách âm thầm nhưng chân thật.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×