ngày anh tìm lại mình

Chương 10:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Vy thức dậy với một cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Ánh nắng ban mai chiếu qua rèm cửa, chiếu lên bức tranh Hạ Thần tặng, ánh sáng dịu dàng tạo nên một cảm giác ấm áp trong lòng cô.

Cô ngồi bên cửa sổ, tay chạm vào bức tranh, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy trái tim mình không còn cô đơn. Những rung động ngày càng rõ ràng, và cô nhận ra rằng mình đã thực sự mở lòng với Hạ Thần.

Buổi sáng tại phòng khám

Khi đến phòng khám, Tĩnh Vy thấy Hạ Thần đã đứng ở góc cửa từ sớm, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quan tâm.

“Chào buổi sáng, cô Vy,” giọng anh ấm áp. “Hôm nay cô trông có vẻ hồi hộp.”

Cô cười nhẹ, hạ giọng: “Ừ… hôm nay có chút việc quan trọng.”

Hạ Thần nắm lấy tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Dù chuyện gì xảy ra, tôi sẽ ở bên cô.”

Những cử chỉ ấy khiến trái tim Tĩnh Vy rung lên từng nhịp. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mở lòng không còn là sự sợ hãi, mà là một bước đi mạnh mẽ về phía hạnh phúc.

Buổi chiều bên nhau

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc công việc, Hạ Thần đề nghị đi dạo quanh thành phố. Lá cây vàng rơi đầy lối đi, ánh hoàng hôn nhuộm vàng mọi ngóc ngách.

Hạ Thần che ô cho Tĩnh Vy, giọng dịu dàng: “Cẩn thận kẻo ướt, cô Vy.”

Cô đỏ mặt, cầm lấy ô, tim đập nhanh: “Cảm ơn anh…”

Họ đi bên nhau, không nói nhiều. Chỉ là những bước chân song song, nhưng trái tim Tĩnh Vy rung lên từng nhịp. Cô nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi không đến từ lời nói, mà từ sự hiện diện chân thật và những cử chỉ quan tâm tinh tế.

Dừng chân bên hồ, Hạ Thần đặt tay lên vai cô, ánh mắt sâu lắng: “Cô Vy… hôm nay cô đã rất mạnh mẽ.”

Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, tim rung lên mãnh liệt. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Hạ Thần đã trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn.

Thử thách từ người ngoài

Khi họ chuẩn bị ra về, một người bạn cũ của Hạ Thần bất ngờ xuất hiện. Người này nhìn Tĩnh Vy với ánh mắt hơi ý tứ và cười khẽ:

“À… cô chính là Tĩnh Vy hả? Nghe Thần nhắc đến cô nhiều lắm đó.”

Tĩnh Vy đỏ mặt, tim nhói lên một cảm giác khó chịu xen lẫn tò mò. Cô tự hỏi: liệu Hạ Thần có chia sẻ cảm xúc của mình với người khác nhiều như vậy không?

Hạ Thần nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Đi về thôi, trời sắp tối.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn chút dao động. Lần này, cô không trốn tránh cảm giác của mình, mà học cách đối mặt.

Khoảnh khắc cao trào tình cảm

Trên đường về, trời bắt đầu mưa nhẹ. Hạ Thần kéo Tĩnh Vy vào một quán cà phê nhỏ gần hồ. Mưa rơi bên ngoài, tạo nên một không gian yên tĩnh và lãng mạn.

Anh nhìn cô, ánh mắt sâu lắng: “Cô Vy… tôi muốn hỏi cô một điều. Cô có cảm nhận được điều gì giữa chúng ta không?”

Cô đỏ mặt, tim đập mạnh, giọng khẽ run: “Có… Tôi… tôi cũng không biết… nhưng… tôi thấy an toàn khi ở bên anh.”

Hạ Thần mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đó là điều tôi muốn nghe. Tôi cũng cảm nhận được sự kết nối đặc biệt giữa chúng ta, và tôi muốn bước từng bước cùng cô.”

Khoảnh khắc ấy, mưa rơi ngoài cửa sổ, nhưng trong quán cà phê, thời gian như chậm lại. Trái tim Tĩnh Vy rung lên từng nhịp, cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp dâng trào. Lần đầu tiên, cô thực sự cảm nhận được tình yêu đang nảy nở trong lòng.

Những rung động đan xen

Khi ra ngoài, mưa đã tạnh. Họ đi dọc bờ hồ, tay trong tay, cảm giác ấm áp lan tỏa.

Cô nhìn anh, ánh mắt đầy tin tưởng: “Anh… cảm ơn anh đã ở bên tôi. Tôi… chưa từng nghĩ mình sẽ tìm được ai đó như anh.”

Hạ Thần siết nhẹ tay cô: “Tôi cũng vậy, cô Vy. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp một người khiến tôi muốn che chở và bảo vệ đến vậy.”

Những lời nói ấy khiến trái tim cô rung lên mãnh liệt. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho Hạ Thần đã trở nên sâu sắc, chân thành và thật sự mật thiết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×