Sáng hôm sau, Lâm Tĩnh Vy thức dậy trong căn phòng nhỏ, tay chạm vào bức tranh Hạ Thần tặng. Ánh nắng ban mai len qua rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những nếp nhăn lo lắng còn sót lại từ đêm hôm qua.
Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Hôm nay… mình phải mạnh mẽ. Dù sợ hãi, nhưng mình không thể trốn tránh quá khứ mãi.”
Trong lòng cô, vừa háo hức vừa bồn chồn. Hai tháng qua, bên cạnh Hạ Thần, cô đã tìm thấy niềm tin vào tình cảm và cảm giác an toàn. Giờ đây, khi đối diện với những ký ức còn dang dở, trái tim cô không còn cô độc.
Buổi sáng tại phòng khám
Khi đến phòng khám, Tĩnh Vy thấy Hạ Thần đã đứng từ sớm, ánh mắt dịu dàng nhưng chứa đầy quan tâm.
“Chào buổi sáng, cô Vy,” anh nói, giọng ấm áp. “Hôm nay cô trông có vẻ bồn chồn.”
Cô mỉm cười gượng: “Ừ… hôm nay mình có chút chuyện phải giải quyết.”
Hạ Thần nhẹ nhàng nắm tay cô: “Đừng lo, tôi sẽ ở bên cô. Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”
Trong lòng Tĩnh Vy, cảm giác ấm áp lan tỏa. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy trái tim mình đủ mạnh mẽ để đối diện với quá khứ.
Hành trình gặp lại quá khứ
Chiều hôm đó, Hạ Thần lái xe đưa Tĩnh Vy đến nơi cô hẹn gặp mẹ – người mà cô chưa từng đối diện trong nhiều năm. Con đường quen thuộc nhưng lòng cô rối bời, nhịp tim đập nhanh.
Hạ Thần nhìn cô, nhẹ nhàng: “Cô Vy… cứ đi chậm thôi, đừng vội. Mình sẽ ở bên cô.”
Tĩnh Vy gật đầu, tay siết chặt tay anh. Cảm giác bình yên xen lẫn hồi hộp khiến trái tim cô vừa run rẩy vừa ấm áp.
Khi bước vào căn nhà cũ, Tĩnh Vy thấy mẹ cô đứng đó, ánh mắt vừa lo lắng vừa bồn chồn. “Vy… mẹ đã chờ con lâu lắm,” giọng nói trầm nhưng ẩn chứa tình cảm sâu kín.
Tĩnh Vy khẽ mỉm cười, nhưng giọng vẫn run: “Mẹ… con… con đã sẵn sàng đối diện.”
Hỗ trợ từ Hạ Thần
Hạ Thần đứng sau lưng cô, lặng lẽ nắm lấy tay cô. Ánh mắt anh dịu dàng, đầy tin tưởng: “Cô Vy… hãy tin rằng mọi chuyện sẽ ổn. Tôi sẽ ở bên cô.”
Cô quay mặt nhìn anh, ánh mắt tràn đầy cảm xúc: “Cảm ơn anh… Anh luôn khiến mình cảm thấy an toàn.”
Anh mỉm cười, siết nhẹ tay cô: “Đó là điều anh muốn làm.”
Những cử chỉ tinh tế ấy khiến trái tim Tĩnh Vy rung lên từng nhịp. Lần đầu tiên, cô cảm thấy mở lòng không còn là sự sợ hãi, mà là một lựa chọn dũng cảm, một bước đi mạnh mẽ để chạm tới hạnh phúc.
Cuộc trò chuyện với mẹ
Tĩnh Vy và mẹ ngồi đối diện nhau, khoảng cách giữa họ dần được rút ngắn bằng những câu nói chân thành.
“Vy… con vẫn ổn chứ?” Mẹ cô hỏi, giọng dịu dàng nhưng hơi lo lắng.
Cô gật đầu: “Con ổn… và con đã học cách bước tiếp. Nhưng hôm nay, con muốn đối diện tất cả những gì còn dang dở.”
Mẹ cô nhìn cô, ánh mắt chứa đựng niềm tự hào và lo lắng: “Con đã trưởng thành hơn rất nhiều… Mẹ tự hào về con.”
Hạ Thần đứng bên, nhìn cảnh tượng ấy với ánh mắt dịu dàng. Anh khẽ nhích gần Tĩnh Vy, nắm tay cô: “Cô Vy… tôi tự hào về cô, vì dám đối diện mọi thứ.”
Cô nhìn anh, tim rung lên từng nhịp, cảm giác hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Những rung động ấy khiến cô nhận ra rằng tình cảm của cô và Hạ Thần đã trở nên thật sự mật thiết.
Những rung động mới nảy nở
Sau cuộc gặp, Tĩnh Vy và Hạ Thần rảo bước ra ngoài công viên gần đó, lá cây rơi đầy lối đi, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp mọi ngóc ngách.
Hạ Thần che ô cho cô, ánh mắt dịu dàng: “Cô Vy, hôm nay cô đã rất mạnh mẽ.”
Cô đỏ mặt, cười nhẹ: “Nhờ có anh ở bên… Mình mới dám đối diện.”
Họ đi bên nhau, không nói nhiều. Chỉ là những bước chân song song, nhưng trái tim Tĩnh Vy dường như rung lên từng nhịp. Cô nhận ra rằng hạnh phúc không chỉ là sự bình yên, mà còn là sự dũng cảm mở lòng và tin tưởng.
Dừng chân bên hồ, Hạ Thần đặt tay lên vai cô, ánh mắt sâu lắng: “Cô Vy… hôm nay cô đã làm rất tốt. Anh tự hào về cô.”
Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu, tim rung lên mãnh liệt. Lần đầu tiên, cô nhận ra rằng mở lòng không còn là sự sợ hãi, mà là một bước đi mạnh mẽ, một bước tiến về phía hạnh phúc.