Sáng sớm, ánh nắng ban mai chiếu vào phòng của Lâm Tĩnh Vy, rọi lên bàn làm việc nơi còn để lại bức tranh nhỏ Hạ Thần tặng. Cô thức dậy với cảm giác lạ lùng trong tim: vừa háo hức, vừa bối rối. Hai tháng trôi qua, cô đã từng nghĩ rằng trái tim mình sẽ mãi vắng lặng, nhưng giờ đây, mỗi ngày trôi qua đều có một cảm giác nhẹ nhàng, dịu dàng len vào – cảm giác của sự quan tâm, của sự đồng cảm, của tình yêu đang âm thầm nảy mầm.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con phố quen thuộc. Dưới ánh nắng, lá cây xanh mơn mởn, tiếng chim hót ríu rít. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình sẽ bước từng bước… dù còn sợ hãi, nhưng sẽ không lùi bước nữa.”
Buổi sáng tại phòng khám
Đến phòng khám, Tĩnh Vy bắt đầu ngày làm việc như mọi khi. Tuy nhiên hôm nay có một cảm giác khác: trái tim cô rung lên mỗi khi nhìn thấy Hạ Thần xuất hiện ở góc phòng. Anh không nói nhiều, chỉ đứng đó, ánh mắt dịu dàng dõi theo cô, khiến cô cảm thấy ấm áp nhưng cũng hơi bối rối.
“Chào buổi sáng, cô Vy,” Hạ Thần nói, giọng ấm, nhẹ nhàng. “Hôm nay cô có mệt không?”
Tĩnh Vy khẽ cười, hạ giọng: “Không, cảm ơn anh.”
Trong lòng cô, những rung động âm thầm ngày một rõ ràng hơn. Mỗi lần anh cười nhẹ, mỗi lần ánh mắt anh chăm chú nhìn cô – tất cả đều khiến trái tim cô nhói lên theo một cách kỳ lạ.
Trong khi công việc diễn ra, Hạ Thần vẫn lặng lẽ ở một góc, không làm phiền, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm giác có một điểm tựa tinh thần. Mỗi lần bệnh nhân tới, cô đều cố gắng dồn hết tâm trí vào việc giúp họ, nhưng trong thâm tâm, hình ảnh Hạ Thần cứ hiện lên một cách tự nhiên.
Một buổi chiều bất ngờ
Chiều hôm đó, sau khi kết thúc công việc, Tĩnh Vy quyết định đi dạo trong công viên gần phòng khám để giải tỏa căng thẳng. Lá cây rơi đầy trên con đường lát gạch đỏ, ánh hoàng hôn nhuộm vàng khắp mọi ngóc ngách. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác lần đầu tiên sau nhiều tuần mình thật sự muốn bước ra thế giới, để cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn.
Bất ngờ, Hạ Thần xuất hiện từ phía sau, che ô cho cô. “Cô quên ô à?” Giọng anh dịu dàng nhưng mang theo sự quan tâm chân thành.
Cô đỏ mặt, cầm lấy ô: “Cảm ơn anh…” Giọng run run nhưng tim lại rung lên từng nhịp mạnh mẽ.
Họ đi bộ bên nhau, không cần nói nhiều. Chỉ là những bước chân song song, nhưng với Tĩnh Vy, đó là một cảm giác vừa an toàn, vừa hồi hộp, vừa đầy hy vọng. Cô nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi không đến từ những lời nói lớn lao, mà từ những cử chỉ nhỏ nhặt, sự hiện diện âm thầm nhưng chân thành.
Những cử chỉ ấm áp
Dừng chân bên một quán cà phê ven hồ, Hạ Thần gọi hai ly trà nóng. Khi anh đặt trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng: “Uống đi, để cảm giác ấm áp lan vào cơ thể.”
Tĩnh Vy cầm ly trà, hít một hơi thật sâu. Cô cảm nhận được sự ấm áp lan khắp cơ thể, và lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy trái tim mình thực sự được tiếp thêm sức sống.
“Anh… sao anh lại quan tâm mình nhiều vậy?” Cô hỏi, giọng khẽ run.
Hạ Thần mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vì anh nhận ra, cô cũng từng trải qua đau khổ. Và anh muốn… cô biết rằng mình không đơn độc.”
Câu nói ấy khiến Tĩnh Vy rung động sâu sắc. Cô ngồi lặng im, nhìn vào mắt anh, và lần đầu tiên, không còn muốn trốn tránh cảm giác đang trào dâng trong lòng. Nhưng nỗi sợ vẫn len lỏi: “Liệu mình có thể mở lòng lần nữa không?”
Những thử thách đầu tiên
Ngày hôm sau, công việc bận rộn hơn thường lệ. Một bệnh nhân lớn tuổi xuất hiện với những vấn đề sức khỏe tâm lý phức tạp, đòi hỏi sự tập trung cao. Tĩnh Vy cảm thấy căng thẳng và mệt mỏi.
Hạ Thần nhìn cô, nắm lấy tay cô khẽ: “Cô đừng quá lo, tôi sẽ ở đây.”
Một cử chỉ nhỏ nhưng đủ khiến cô cảm thấy ấm áp và trấn an. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung, nhưng đồng thời, tim cô lại nhói lên một cảm giác khó tả.
Chiều đó, khi bước ra khỏi phòng khám, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hương của lá mùa thu. Hạ Thần đưa tay che cho cô, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Cô Vy… hãy tin rằng mình có thể bước qua mọi khó khăn.”
Cô khẽ gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn chút lo lắng. “Liệu trái tim mình có đủ dũng khí để tin lần nữa không?”
Bước chân hướng về nhau
Tối đến, căn phòng nhỏ lặng im. Tĩnh Vy ngồi bên cửa sổ, tay chạm vào bức tranh Hạ Thần tặng. Ánh trăng chiếu lên bức tranh, tạo ra ánh sáng dịu dàng. Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự ấm áp lan khắp cơ thể.
Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy trái tim mình không còn hoàn toàn cô đơn. Những bước chân hướng về phía ánh sáng đã được đặt ra, và mỗi bước đi ấy, dù nhỏ, đều là khởi đầu cho một hành trình chữa lành và yêu thương.
Trong bóng tối tĩnh lặng, ánh sáng dịu dàng vẫn hiện hữu – và hai tâm hồn cô đơn, Tĩnh Vy và Hạ Thần, bắt đầu đồng điệu với nhau, chậm rãi nhưng chắc chắn, hướng về một tương lai đầy hy vọng.