ngày anh tìm lại mình

Chương 4:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua rèm cửa căn phòng nhỏ, soi lên gương mặt của Lâm Tĩnh Vy đang ngồi bên bàn làm việc. Bức tranh nhỏ Hạ Thần tặng hôm qua vẫn đặt ngay ngắn trước mặt, như một nhắc nhở nhẹ nhàng rằng trái tim cô đã bắt đầu rung động trở lại.

Cô thở dài, tay chạm nhẹ vào bức tranh. “Mình… không ngờ… lại cảm thấy nhẹ nhõm đến thế.” Trong lòng cô, một cảm giác vừa sợ hãi vừa hi vọng dấy lên. Cô sợ bị tổn thương lần nữa, nhưng đồng thời, lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô muốn mở lòng để đón nhận những điều tốt đẹp.

Sự quan tâm tinh tế

Đến phòng khám, cô thấy Hạ Thần đang đứng ở góc cửa, dáng vẻ bình thản nhưng ánh mắt đầy quan tâm.

“Chào buổi sáng, cô Vy,” anh nói, giọng ấm áp. “Hôm nay cô có mệt không?”

Tĩnh Vy khẽ mỉm cười: “Không, hôm nay ổn… cảm ơn anh đã quan tâm.”

Hạ Thần chỉ gật đầu, nhưng ánh mắt anh dường như muốn nói nhiều hơn. Cô nhận ra rằng, những hành động tưởng chừng đơn giản như nhìn cô chăm chú, nhún vai khi cô nói chuyện, hay chỉ là đứng bên ngoài phòng chờ cô xong công việc… tất cả đều khiến cô cảm thấy trái tim mình ấm áp.

Trong khi công việc bận rộn, Hạ Thần lặng lẽ ngồi trong phòng khách nhỏ, không làm phiền, nhưng sự hiện diện của anh khiến Tĩnh Vy cảm giác có một chỗ dựa vững chắc – không ai nói nhiều, không ai đánh giá, chỉ đơn giản là ở đó, đồng hành cùng cô.

Những rung động âm thầm

Chiều hôm đó, Tĩnh Vy đi dạo một mình sau khi kết thúc công việc. Con phố nhỏ rải đầy lá vàng, ánh hoàng hôn nhạt soi lên những mái nhà cũ kỹ. Cô lặng lẽ đi bộ, tim vẫn còn nhói lên từ cảm giác gần gũi với Hạ Thần hôm trước.

Bất ngờ, một chiếc ô xuất hiện trước mặt cô, che mưa – Hạ Thần đứng đó, cười nhẹ: “Cô quên ô à?”

Cô đỏ mặt, cầm lấy chiếc ô: “Cảm ơn anh…” Giọng khẽ run, tim đập nhanh.

Họ đi bên nhau, không nói nhiều. Chỉ là những bước chân song song, nhưng đối với Tĩnh Vy, đó là một cảm giác lạ lùng: vừa an toàn, vừa hồi hộp, vừa đầy hy vọng. Mưa nhẹ rơi trên mái tóc cô, và cô nhận ra rằng, đôi khi, hạnh phúc không đến từ những lời nói lớn lao, mà từ những cử chỉ nhỏ nhặt và sự quan tâm tinh tế.

Cuộc trò chuyện bất ngờ

Khi dừng chân bên một quán trà nhỏ, Hạ Thần đặt ly trà trước mặt cô, ánh mắt dịu dàng: “Uống đi, để cảm giác ấm áp len vào cơ thể.”

Tĩnh Vy cầm ly, hít một hơi, và cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa. Cô bất giác hỏi: “Anh… sao lại quan tâm tới mình nhiều vậy?”

Hạ Thần cười nhẹ, nhưng ánh mắt sâu thẳm: “Vì… anh nhận ra, cô cũng từng đau khổ nhiều. Và anh muốn… cô biết rằng mình không đơn độc.”

Câu nói ấy khiến trái tim Tĩnh Vy run lên. Cô ngồi lặng im, nhìn vào mắt anh, và lần đầu tiên, không muốn trốn tránh cảm giác đang dâng trào trong lòng. Nhưng nỗi sợ vẫn còn: “Liệu mình có đủ dũng khí để mở lòng lần nữa không?”

Những bước tiến thầm lặng

Ngày hôm sau, Hạ Thần mời Tĩnh Vy đến xem một buổi vẽ tranh ngoài trời. Cả hai cùng đi qua những con phố quen thuộc, nơi ánh sáng chiếu lên những bức tường rêu phong, những cửa sổ cũ kỹ, và những hàng cây đang chuyển màu theo mùa.

Khi họ đến bãi cỏ ven hồ, Hạ Thần lấy bút màu ra, bắt đầu phác họa những cảnh vật xung quanh. Tĩnh Vy đứng bên, lặng lẽ quan sát. Mỗi nét vẽ của anh đều chậm rãi, tỉ mỉ, nhưng ánh mắt anh luôn dành cho cô.

“Cô cũng thử vẽ thử xem,” anh nhẹ nhàng nói.

Tĩnh Vy cầm lấy bút, nhưng tay cô run run. Cô cười khẽ: “Mình… không biết vẽ đâu.”

“Không sao,” Hạ Thần nói, đưa tay hướng dẫn cô cầm bút. “Chỉ cần cảm nhận, đừng nghĩ nhiều.”

Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy khiến trái tim Tĩnh Vy rung lên. Cô cảm nhận được rằng, tình cảm không phải lúc nào cũng cần lời nói, mà đôi khi chỉ là sự hiện diện, là những bước đi cùng nhau, là những khoảnh khắc chia sẻ im lặng nhưng chân thật.

Nỗi sợ và sự giằng xé nội tâm

Khi buổi vẽ kết thúc, Tĩnh Vy đi bộ về nhà một mình, tâm trí ngổn ngang. Cô nhớ những mất mát của mình, nhớ anh trai, nhớ mẹ, và nhớ cả những ngày tháng cô sống trong cô đơn.

Nhưng giờ đây, trong tim cô, một cảm giác lạ lùng xuất hiện: vừa sợ, vừa muốn mở lòng. Cô tự nhủ: “Liệu mình có thể bước tiếp, liệu mình có thể tin một lần nữa không?”

Cô biết rằng tình cảm đang nảy nở, nhưng trái tim đã từng bị tổn thương vẫn còn nhạy cảm. Cô sợ hãi, nhưng đồng thời, cô cũng cảm nhận được niềm hy vọng – rằng có lẽ, lần này, cô có thể học cách yêu, học cách tin, và học cách chữa lành.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×