Sáng hôm đó, Lâm Tĩnh Vy thức dậy trong căn phòng nhỏ, ánh nắng ban mai rọi qua rèm cửa, chiếu lên bức tranh Hạ Thần tặng. Tay cô chạm vào bức tranh, lòng dấy lên một cảm giác ấm áp, dịu dàng nhưng cũng xen lẫn chút bối rối.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra con phố quen thuộc, hít một hơi thật sâu. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, trái tim cô không còn trống rỗng hoàn toàn. Những rung động đang dần dâng lên, và cô nhận ra mình đã bắt đầu mở lòng với Hạ Thần.
“Có lẽ… mình có thể bước tiếp, học cách tin và yêu một lần nữa,” cô tự nhủ.
Buổi sáng tại phòng khám
Khi đến phòng khám, Tĩnh Vy thấy Hạ Thần đứng ở góc cửa từ sớm, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quan tâm.
“Chào buổi sáng, cô Vy,” giọng anh ấm áp. “Hôm nay cô có mệt không?”
Cô mỉm cười, hạ giọng: “Không, cảm ơn anh.”
Trong lòng cô, những rung động ngày càng rõ rệt. Mỗi lần anh cười nhẹ, mỗi ánh mắt chăm chú nhìn cô – tất cả đều khiến trái tim cô nhói lên. Nhưng hôm nay, cô không còn run sợ như trước; trái tim cô như được tiếp thêm sức mạnh để đối mặt với những cảm xúc đang dâng trào.
Họ bắt đầu ngày làm việc bận rộn, nhưng sự hiện diện của Hạ Thần khiến Tĩnh Vy cảm giác có một điểm tựa tinh thần. Không cần nhiều lời, chỉ cần anh ở đó, cô đã thấy bình yên và ấm áp.
Một buổi chiều yên tĩnh
Chiều hôm đó, Hạ Thần đề nghị đưa Tĩnh Vy đi dạo trong công viên gần phòng khám. Lá cây rơi đầy con đường lát gạch đỏ, ánh hoàng hôn nhuộm vàng mọi ngóc ngách.
Hạ Thần che ô cho cô, giọng dịu dàng: “Cô Vy, cẩn thận kẻo ướt.”
Cô đỏ mặt, cầm lấy ô, tim đập mạnh. “Cảm ơn anh…” Giọng run nhưng không còn sợ hãi như trước.
Họ đi bộ bên nhau, không nói nhiều, chỉ là những bước chân song song, nhưng với Tĩnh Vy, cảm giác an toàn, hồi hộp và hy vọng đan xen. Cô nhận ra rằng hạnh phúc đôi khi không đến từ lời nói, mà từ sự hiện diện chân thật và những cử chỉ nhỏ nhặt.
Những cử chỉ thân mật tinh tế
Dừng chân bên hồ, Hạ Thần đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Hôm nay thật đẹp, đúng không?”
Cô gật đầu, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng nước phản chiếu ánh hoàng hôn. “Đúng… đẹp… nhưng hôm nay còn đẹp hơn vì có anh ở đây.”
Hạ Thần quay sang cô, ánh mắt sâu lắng: “Cô Vy… anh rất vui khi thấy cô mỉm cười. Và… anh muốn bảo vệ cô, không để cô phải chịu cô đơn một mình nữa.”
Cô quay mặt đi, hít một hơi thật sâu. Trái tim cô rung lên mãnh liệt. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được một tình cảm vừa ấm áp vừa chân thành, không còn sợ hãi, không còn giấu giếm.
Thử thách từ quá khứ
Khi họ chuẩn bị ra về, điện thoại của Tĩnh Vy rung lên. Tin nhắn từ anh trai cô – người mà cô đã mất liên lạc từ lâu – bất ngờ xuất hiện.
“Vy… mẹ nhắn rằng cô ấy muốn gặp cháu. Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải đối diện quá khứ.”
Trái tim cô nhói lên. Cô biết rằng quá khứ chưa bao giờ dễ dàng. Nhưng giờ đây, bên cạnh cô có Hạ Thần, một điểm tựa tinh thần mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy dũng cảm hơn.
Hạ Thần nhận ra vẻ mặt cô biến sắc. Anh nhẹ nhàng nắm tay cô: “Cô Vy… đừng lo. Dù chuyện gì xảy ra, anh sẽ ở bên cô.”
Cô nhìn anh, mắt ươn ướt nhưng tràn đầy cảm giác ấm áp. “Cảm ơn anh… Anh luôn làm mình cảm thấy an toàn.”
Những rung động trái tim
Đêm đến, Tĩnh Vy ngồi bên cửa sổ, tay chạm vào bức tranh Hạ Thần tặng. Ánh trăng chiếu lên bức tranh, tạo ra ánh sáng dịu dàng.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cảm nhận sự ấm áp lan khắp cơ thể. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô thấy trái tim mình không còn cô đơn. Những bước chân hướng về phía ánh sáng đã được đặt ra, và mỗi bước đi, dù nhỏ, đều là khởi đầu cho hành trình chữa lành và yêu thương.
Những thử thách từ quá khứ, những rung động đầu tiên, sự quan tâm chân thành – tất cả tạo nên nhịp điệu tinh tế, khiến tình cảm giữa Tĩnh Vy và Hạ Thần ngày càng sâu sắc.